Bảo vệ trực ban vô cùng có trách nhiệm, đứng một bên mở cổng: “Ngài Lâm đi thong thả, một đường bình an nhé.”
…
Công viên Hoa Quả Sơn.
Văn Nam và tiểu Vương, mỗi người chiếm một băng ghế đá.
Hôm nay bọn họ tan làm hơi muộn, đến nơi thì đã sắp 8h nhưng vẫn chưa thấy xe bánh bao đâu. Trong lòng khó tránh khỏi có tí nóng nảy.
“Cậu có chắc là quán này 8h mở không?” Tiểu Vương nghe tiếng ồn ào từ quảng trước cách đó không xa truyền đến, bực không chịu được.
Ồn quá trời ồn luôn.
Anh ta ghét nhất là mấy nhóm nhảy quảng trường, tiếng nhạc đã lớn tiếng người còn ầm ĩ. Trời vừa sập tối là mấy chỗ rộng rộng, quảng trường này kia đều bị mấy bác gái chiếm hết. Phiền thật sự luôn.
“Chính miệng ông chủ đã nói thế mà. Đã đến 8h đâu, đợi thêm chút nữa đi.”
Thật ra Văn Nam lại không thấy sốt ruột, tính cách anh trước giờ vẫn luôn là kiểu chậm chạp, rề rà.
Thay vì nhìn điện thoại, anh sẽ đưa mắt nhìn chằm chằm vào con đường hôm qua ông chủ quán đã đi.
Không lâu sau, Văn Nam đã thấy chiếc xe ba bánh quen thuộc kia.
“Đến rồi, đến rồi!”
Văn Nam kích động đứng bật dậy, đi thẳng ra đầu đường Hoa Quả Sơn đón Lâm Chu.
Cùng lúc đó, xung quanh không chỉ có hai người họ hành động.
Bốn phía đã đầy người tụ tập, cùng một thời gian đi đến chỗ Lâm Chu thường bày quán.
Không cần phải nói cũng biết là đang chờ cậu đến.
Ông chủ xiên que nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đầy vẻ ghen tị.
Ông ta bày quán ở đây đã nhiều năm mà đã bao giờ được khách đợi đâu. Đúng là ghen tị muốn chết luôn!
Một giây sau, ông chú xiên que cũng không dấu vết, hòa vào đám đông.
Không khí đông vui thế này đã thổi bùng sở thích tham gia hóng hớt của ông. Với lại, ông chú cũng sợ nếu không sang nhanh, cành lúc càng có nhiều người kéo đến, sẽ không kịp mua bánh bao mới ra lồng.
“Nhường đường tí nào ~”
Lâm Chu đánh xe ba bánh vào ven đường, thấy có cả đám người thì vội vàng giảm tốc độ.
Tất cả đều nghe lời, nhường chỗ cho cậu. Còn nhiệt tình chào hỏi nữa.
“Ông chủ. Cậu xem này, tôi còn chưa ăn tối đã chạy đến đây chờ đấy.”
“Chả thế thì gì, tôi cũng thế.”
“Ông chủ, cậu mau hấp bánh đi. Tôi đợi ăn lâu lắm rồi đấy.”
“Ông chủ, tôi thấy cậu vừa đi đường vừa hấp bánh luôn đi. Đến đây chín là vừa, có thể ăn ngay.”
“...”
Lâm Chu: …
Khách hàng nhiệt tình quá suýt nữa đè bẹp cả Lâm Chu.
Lúc đầu cậu không phải kiểu người trầm tĩnh ít nói. Nhưng từ khi bị khách khứa vây quanh bắt chuyện, lúc không trả lời được, Lâm Chu mới phát hiện: cái mác trầm tĩnh ít nói dùng rất được việc.
Lúc muốn nói thì nói, lúc không muốn mở miệng thì lại giả vờ sợ giao tiếp. Chỉ cần mỉm cười một cái rồi việc ta ta cứ làm, né hết mấy câu hỏi như nã pháo của mọi người.
Nhiều người xếp hàng thế này, cậu không tiếp chuyện thì cũng sẽ có người bên cạnh góp vào, không cần phải quan tâm quá nhiều.
Lâm Chu chỉ cần mở miệng lúc mọi người chọn món ăn.
“Hôm nay có bánh bao xá xíu và bánh bao nhân đậu. Xá xíu 10 tệ 1 cái, nhân đậu 5 tệ 1 cái.”
Nghe thấy hôm nay lại đổi vị mới, nhiệt tình của thực khách vừa hạ được một tí đã tăng vùn vụt lại.
“Ôi, bánh bao nhân đậu hũ lần trước tôi còn chưa được ăn đâu, hôm nay lại đổi vị mới rồi.”
“Đừng, tôi thích bánh nhận mặn. Bánh bao đậu ngọt ngấy, có khác gì bánh ngọt đâu.”
“Bánh bao ngọt chọc giận gì cậu hả? Nhân đậu mềm mềm mịn mịn lại còn ngọt ngào, ăn ngon chết được! Đồ không biết thưởng thức!”
“...”
Lâm Chu giữ im lặng, bật bếp, bắt đầu hấp bánh bao.
Trong lúc chờ đợi, cậu cũng không lấy điện thoại ra giết thời gian.
Mấy vị khách tranh cãi vì các loại bánh còn thú vị hơn nhiều.
Tiểu Vương cũng cảm thấy rất đáng tiếc, hai vị bánh bao hôm này đều không phải loại anh ta thích nên đến giờ vẫn chư từng ăn thử.
Anh ta rất muốn ăn lại bánh bao nhân thịt bò hôm trước, ai ngờ lại không có!
“Hai loại đều có vị ngọt, tôi không thích.”
Tiểu Vương có tí nửa đường bỏ cuộc.
Văn Nam cũng thế.
Hai người này khẩu vị gần như đều thiên về cay mặn, không mấy hứng thú với mấy món có vị ngọt.
Thế nhưng nhóm ba mẹ con Vương Truyền Quyên lại rất thích.
Hôm nay cả nhà bà không thèm nấu cơm tối, bốn miệng ăn rủ nhau chạy thẳng đến Hoa Quản Sơn hóng bánh bao.
Số bánh bao ba mẹ con mang về hôm qua, đúng là không đợi được ánh sáng của ngày hôm sau, tất cả đều chui vào bụng người đàn ông duy nhất trong nhà.
Thế nên tối nay mọi người mới nhất trí không ăn tối, để dành bụng ăn bánh bao.
Vương Truyền Quyên còn không thèm ra quảng trường nhảy. Bạn tốt Anh Tử của bà cũng vậy luôn.
Nhà bà đến sớm nên chiếm được mấy vị trí đầu.
Sau khi thấy hơi nước bốc lên mờ mịt, mang theo cả mùi bánh bao thơm phức, mấy người Vương Truyền Quyên bắt đầu bàn xem nên mua bao nhiêu cái.