Trong lầu các.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, lẩm bẩm: "Bây giờ hai vị cao thủ kia chắc bị tạc chết rồi.''
Lần này mượn đao giết người, kỳ thật không phải mục đích cuối cùng.
Hắn muốn mượn tay của La Võng và Vãng Sinh doanh, tìm kiếm một vị luyện đan Đại Tông sư khác.
Dược vương, Thường Bách Thảo!
Căn cứ theo tin tức, người này có một khối Trường Sinh ấn, nhưng đối phương biến mất từ trăm năm trước, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào.
Lần này luyện đan Đại Tông sư duy nhất của La Võng và Vãng Sinh doanh tử vong, bọn họ sẽ nghĩ cách lôi kéo hai vị luyện đan Đại Tông sư còn lại.
Hai đại thế lực có nhu cầu đan dược rất cao, nếu không có luyện đan Đại Tông sư tọa trấn, thì lực lượng giảm lớn.
Nhìn chung thiên hạ này, kỳ thật chỉ có bốn vị luyện đan Đại Tông sư.
Đã chết hai vị, hiện tại còn hai vị.
Một vị trong đó là Dược vương Thường Bách Thảo.
Người còn lại là Y tiên Diệp U Nhiên.
Hơn mười năm trước, Diệp U Nhiên vẫn lạc không hiểu, trên thực tế nàng chỉ là giả chết mà thôi, bây giờ nàng đang ở trong Thiên môn.
Cho nên mục tiêu của La Võng và Vãng Sinh doanh, chỉ có thể là Thường Bách Thảo.
Để cho hai đại thế lực này tìm kiếm Thường Bách Thảo thay mình, tiết kiệm rất nhiều công phu.
… …
Thời gian trôi qua như choi đưa.
Đến ngày lấy vỏ kiếm.
Lần này Diệp Lăng Thiên không tiến vào bí địa, bởi vì Diệp Huyền Tu đã mang đồ vật đến.
"Tiểu tử, vỏ kiếm của ngươi đúc xong rồi."
Diệp Huyền Tu vung tay lên, Hàng Tai cùng vỏ kiếm bay về phía Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên bắt lấy vỏ kiếm, chăm chú dò xét.
Vỏ kiếm đỏ như máu, tựa như mã não, tản ra hào quang tinh hồng, bên trên có một ít phù văn thần bí, lộ ra mấy phần mỹ cảm tà dị.
Hàng Tai trong vỏ kiếm, cỗ lực lượng thôn phệ đáng sợ bị ngăn cách.
Diệp Huyền Tu trầm ngâm nói: "Diệp Bạch Y nhờ ta truyền lời cho ngươi, thời điểm rèn đúc vỏ kiếm, còn dùng thêm một ít linh tài đặc biệt, cần ngươi nhỏ máu nhận chủ, từ nay về sau, chỉ có ngươi mới rút kiếm ra được."
'Vèo!'
Diệp Lăng Thiên không do dự, cong ngón tay búng ra một giọt máu, bị vỏ kiếm thôn phệ.
Sau đó hắn cảm nhận được liên hệ với vỏ kiếm.
"Ngài rút kiếm thử xem.''
Diệp Lăng Thiên ném kiếm cho Diệp Huyền Tu.
Diệp Huyền Tu nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức rút ra, nhưng không rút ra được, vỏ kiếm có một loại hấp lực đáng sợ nào đó, trói buộc Hàng Tai thật chặt.
Lão lập tức vận chuyển lực lượng toàn thân, kết quả vẫn không thể rút ra.
"Không được."
Diệp Huyền Tu lắc đầu, ném kiếm cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra, Hàng Tai ra khỏi vỏ trong nháy mắt, huyết quang lan tràn, khí tức sát phạt vô cùng nồng đậm.
Xem ra đúng như Diệp Bạch Y nói, sau khi nhỏ máu nhận chủ, chỉ có hắn mới rút thanh kiếm này ra được.
"Tà kiếm Hàng Tai, vỏ kiếm Huỳnh Hoặc thạch, coi như tuyệt phối, nhưng ngươi phải vận lần cẩn thận, kiếm này quá tà dị, để tránh trở thành khôi lỗi của nó, ngươi hãy từ bỏ khi phát hiện dị thường.''
Diệp Huyền Tu nghiêm túc nhắc nhở.
"Ừm." Diệp Lăng Thiên gật đầu, lại nói: "Làm phiền ngài đa tạ Diệp Bạch Y giúp ta, chờ ta có thời gian, sẽ mời ngài ấy uống rượu."
"Được! Còn một chuyện, ta muốn hỏi ngươi.''
Diệp Huyền Tu nhìn Diệp Lăng Thiên, thần sắc tràn đầy quái dị.
Diệp Lăng Thiên hỏi: "Chuyện gì?"
Diệp Huyền Tu vuốt cằm nói: "Nghe nói Cổ Thiên Hạc và Bình Nhất Chỉ bị tạc chết trong khi luyện đan, việc này liên quan đến ngươi không? Ta nhớ là ngươi từng chơi đùa một loại đan dược phát nổ.''
Diệp Lăng Thiên nói thẳng: "Đúng là ta làm, cũng nhờ có đan phương của Y tiên.''
Tiên Thiên đan sao mà mê người?
Hắn cũng từng đánh chủ ý lên Tiên Thiên đan, thậm chí còn đi Bách Thảo các trộm đan phương.
Đáng tiếc hắn tìm không thấy, ngược lại cơ duyên xảo hợp lấy được đan phương Bạo Thần đan của Diệp U Nhiên đang nghiên cứu.
Về sau hắn thêm vào một số linh tài, khiến cho uy lực của Bạo Thần đan tăng lên mấy lần, mới dễ dàng tạc chết hai vị luyện đan Đại Tông sư.
"Ha ha ha! Tốt lắm.''
Diệp Huyền Tu sảng khoái cười to, tên gia hỏa này thật biến thái, cách không giết chết hai vị Đại Tông sư.
Nếu bị truyền ra ngoài, nhất định làm cho võ lâm chấn động.
"Được rồi, ta về nằm một cái, thể hư."
Diệp Lăng Thiên nói xong, quay người rời đi.
"Ngươi còn hư sao? Hai Đại Tông sư đều bị ngươi chơi chết rồi.''
Diệp Huyền Tu không khỏi im lặng.
Tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ nhiều năm, không biết rõ còn cất giấu bao nhiêu bí mật, thật hiếu kì.
… …
Trên đường trở về Văn Hương tạ.
Diệp Lăng Thiên đột nhiên bị một nữ tử ngăn lại.
'Xoẹt!'
Một thanh trường kiếm tinh mỹ ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới cổ Diệp Lăng Thiên.
"Ngu cô nương, ngươi làm cái gì?''
Diệp Lăng Thiên lui lại theo bản năng.
Ngu Hồng Lăng băng lãnh hỏi: "Ngươi lấy Huỳnh Hoặc thạch ở đâu?"
Huỳnh Hoặc thạch chính là trọng bảo của Tàng Kiếm sơn trang, sau khi Tàng Kiếm sơn trang bị hủy, vật này rời vào trong tay của La Võng.
Nàng nghĩ không ra, tại sao lại ở chỗ Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc hỏi: "Ngươi nhìn thấy sao?"
Ngu Hồng Lăng lạnh lùng nói: "Ta không thấy, nhưng ta cảm nhận được khí tức của nó, trả lời vấn đề của ta!"
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Vật này ta mua từ tay của thương nhân, đối phương nói có thể dùng để đúc kiếm, nhưng ta còn thiếu một cái vỏ kiếm, cho nên đúc nó thành vỏ kiếm.''
"Đúc thành vỏ kiếm?"
Ngu Hồng Lăng nghe vậy, sắc mặt khó coi, hắn dùng Huỳnh Hoặc thạch đúc thành vỏ kiếm?
Huỳnh Hoặc thạch, là vật nghịch thiên cỡ nào? Hắn vậy dùng để rèn đúc vỏ kiếm?
Trong thiên hạ có mấy thanh kiếm đủ tư cách để dùng Huỳnh Hoặc thạch làm vỏ kiếm?
Phải biết, năm đó Tàng Kiếm sơn trang dự định dùng nó để rèn đúc một thanh thần binh tuyệt thế, nếu mọi chuyện thuận lợi, sẽ rèn đúc ra được một thanh kiếm không kém hơn Hồng Tụ kiếm.
Đáng tiếc!
Bại gia tử!
Diệp Lăng Thiên quả thật là bại gia tử, hắn dùng Huỳnh Hoặc thạch rèn đúc thành một thanh kiếm, mình cũng sẽ không tức như vậy.
'Vèo!'
Ngu Hồng Lăng vung tay lên, vỏ kiếm bay vào trong tay, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, khuôn mặt lộ ra vẻ mất mát.
Vật này thật bị tên phá của đúc thành vỏ kiếm rồi, mà lại thanh kiếm trong vỏ, bình thường không có gì lạ, căn bản không xứng với Huỳnh Hoặc thạch!
Diệp Lăng Thiên nói: "Ngu cô nương, vật này ta tốn số tiền lớn để mua, ngươi không thể cướp của ta! Nhưng nếu ngươi dùng Hồng Tụ kiếm đổi cũng được.''
"Hừ!"
Ngu Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, ném vỏ kiếm cho Diệp Lăng Thiên.
Nàng băng lãnh nói: "Vỏ kiếm không tệ, là cao thủ đúc ra, đáng tiếc kiếm quá kém! Đề nghị đổi một thanh danh kiếm."
Việc đã đến nước này, nàng còn nói cái gì?
Chỉ hi vọng Diệp Lăng Thiên tìm được một thanh thần binh xứng với vỏ kiếm.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Vậy thì không cần, thanh kiếm của ta lấy từ kiếm trủng, kiến huyết phong hầu, chính là thần binh vô thượng."
"..."
Ngu Hồng Lăng không phản bác được, tinh thần sa sút rời đi.