Ban đêm.
Trăng sáng lên cao.
Trên đỉnh một ngọn núi nào đó trong Thiên môn.
"Không ngờ ngươi lại dám tới đây, làm cho ta kinh ngạc.''
Rìa vách núi, một nữ tử mặc váy dài màu đen, chậm rãi xoay người lại.
Dung mạo của nàng xinh đẹp, trên mặt còn mang theo nụ cười quyến rũ, lộ ra thêm mấy phần xuất trần, là một trong mười hai tân nương.
Tô Khuynh Thành đứng ngoài mười mét, ánh mắt ngưng trọng nhìn nữ tử váy đen.
Nàng trầm giọng nói: "Hắc Thường, sát thủ Địa tự tứ đẳng, Tông sư sơ kỳ!"
La Võng chỉ xem trọn sát thủ Địa tự, mà Huyền tự, Sát tự chỉ là pháo hôi.
Lần trước vị sát thủ kia bị phát hiện, chỉ là Sát tự nhất đẳng, thân phận bại lộ về sau, chủ động thừa nhận mình là Chá Cô, coi như cản đao cho Tô Khuynh Thành.
Bởi khi nàng chết, mọi chuyện đều sẽ biến mất theo nàng, Tô Khuynh Thành tẩy thoát hiềm nghi.
Trên thực tế, cho đến bây giờ, còn có một bí ẩn, vị Sát tự kia nói mình đặt bản đồ trong phòng Tô Khuynh Thành, kỳ thật căn bản không phải nàng làm.
Như vậy đến cùng ai đặt bản đồ trong phòng của Tô Khuynh Thành?
Hắc Thường dịu dàng cười một tiếng: "Biết ta tìm ngươi làm gì không?"
Tô Khuynh Thành hờ hững nói: "Liên tục phạm sai ba lần, La Võng sẽ không tha ta, chắc ngươi nhận lệnh tới giết ta.''
"Thông minh, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đã biết rõ ta tới giết ngươi, sao còn dám tới chịu chết?''
Nụ cười trên mặt Hắc Thường càng thêm nồng đậm, bên trong hai con ngươi, lộ ra sát khí, lấy tu vi Tông Sư của nàng, muốn giết một Tiên Thiên đỉnh phong, rất đơn giản.
Trong núi nổi lên gió mát, lá cây vang sào sạt.
Nàng xuất hiện trước mặt Tô Khuynh Thành trong nháy mắt, còn không đợi Tô Khuynh Thành kịp phản ứng, ngón tay của nàng đã nắm lấy cái cổ trắng như tuyết của Tô Khuynh Thành.
Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, Tô Khuynh Thành hẳn phải chết không nghi ngờ.
Toàn thân Tô Khuynh Thành phát lạnh, nhắm mắt nói: "Ta biết chỗ của Trường Sinh ấn, ngươi dám giết ta sao? Ta còn sống, có giá trị cao hơn chết!''
Lần này tới đây, nàng biết sinh tử khó liệu, nhưng nàng không thể không đánh cược.
Đánh cược không phải Hắc Thường sẽ hạ thủ lưu tình, mà là cược mình có thể giết chết đối phương hay không!
Hắc Thường là sát thủ Địa tự cấp, nói không chừng trên thân có giải dược, nàng nhất định phải lấy tới tay, Bách Thảo các của Thiên môn giải không được Thiên Thù Phệ Hồn độc, nàng chỉ có thể bí quá hoá liều.
Kỳ thật nàng có thể để cho Thiên môn biết thân phận của Hắc Thường, nhưng nàng không thể làm như vậy, bởi vì một khi Hắc Thường bại lộ, nói không chừng sẽ khai ra nàng, giải dược kia cũng sẽ vô duyên.
Bởi vậy nàng nhất định phải dùng hết tất cả phiện pháp giết chết Hắc Thường!
"Hửm?"
Hắc Thường lộ ra vẻ kinh ngạc, bàn tay hơi nới lỏng chút.
Nàng đạm mạc nói: "Nói ra, giết ngươi hay không, phải xem tâm tình của ta."
La Võng cho nàng hai tháng, nếu nàng không thể đoạt được Trường Sinh ấn, nàng cũng khó mà bàn giao.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian qua, nàng tìm không ra cái gì.
Tô Khuynh Thành trầm giọng nói: "Ta điều tra được, gần đây Thiên môn mất đồ, chính là Trường Sinh ấn."
Hắc Thường cau mày nói: "Có thể là giả, ta cũng suy đoán vật kia là Trường Sinh ấn, nhưng Thiên môn chỉ tra có mấy ngày, liền bỏ qua việc này, Trường Sinh ấn bị mất thật, bọ họ sẽ không dừng kiểm tra."
Trường Sinh ấn chính là chí bảo của Thiên môn, bị mất thật, há lại không tiếp tục tìm kiếm?
Tô Khuynh Thành nói: "Bởi vì Trường Sinh ấn bị một vị công tử lấy, Thiên môn phát hiện ra, nên không muốn làm lớn chuyện, không thì tự làm mất mặt mình sao?"
"Trong tay một vị công tử? Ngươi nói là Diệp Lăng Thiên?"
Hắc Thường khẽ híp con mắt, trong mắt lóe lên một đạo sát khí lạnh lẽo.
Bên trên đã hạ lệnh, đồ vật nào dính đến Diệp Lăng Thiên, đều không thể đưa tới đại bản doanh.
Liên tục tổn thất hai Đại Tông sư, La Võng khó mà nuốt trôi, nếu Tô Khuynh Thành nói Trường Sinh ấn nằm trong tay Diệp Lăng Thiên, nàng tuyệt đối sẽ giết chết Tô Khuynh Thành.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô Khuynh Thành muốn hố nàng.
Hiện tại Diệp Lăng Thiên chính là một tồn tại cực kì quái dị, cái gì liên quan đến hắn, đều không phải chuyện tốt lành.
Tô Khuynh Thành lắc đầu nói: "Không phải Diệp Lăng Thiên, mà là Diệp Khinh Chu!"
"Diệp Khinh Chu?"
Hắc Thường kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới là Diệp Khinh Chu.
Tô Khuynh Thành nói rõ lý do mình đã chuẩn bị từ trước: "Ta từng điều tra chỗ của Diệp Khinh Chu, phát hiện nơi đó có một mật thất, trong mật thất có một cái Thiên Cơ hạp."
"Thiên Cơ hạp!"
Hắc Thường biến sắc, nếu là Thiên Cơ hạp, như vậy nhất định là Trường Sinh ấn.
Tô Khuynh Thành tiếp tục nói: "Diệp Khinh Chu chọn tân nương, lựa chọn Đường Huyên Linh, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ vì sao gã muốn chọn Đường Huyên Linh? Bởi vì gã muốn mượn cơ quan thuật của Đường Môn, mở Thiên Cơ hạp ra, cướp lấy Trường Sinh ấn."
Hắc Thường nghe xong, trong mắt mang theo vài phần suy tư.
Tô Khuynh Thành biết rõ cơ hội tới, vung tay áo lên, một trận khói độc bay ra.
Còn nàng thì lập tức lui lại.
Bên ngoài cơ thể Hắc Thường xuất hiện một đạo cương khí màu đen, ngăn chặn khói độc, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết, ngươi cho rằng chỉ bằng chút khói độc này, làm gì được ta?"
Nói xong, liền muốn xông tới Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành cười lạnh nói: "Thật sao? Không ngại thì xem tai của ngươi!"
Thân thể Hắc Thường trì trệ, lập tức nhìn xuống tay của mình, bàn tay nhiễm màu đen, nàng trúng độc rồi.
Tô Khuynh Thành khẽ cười nói: "Hắc Thường tỷ tỷ, sờ cổ của muội không tốt lắm đâu!"
Vì lần xuất thủ này, nàng thoa kịch độc khắp toàn thân, chính là dụ Hắc Thường mắc lừa, rất hiển nhiên, đối phương đúng như nàng đoán.
Làm một sát thủ, dám cược, mới có chút hi vọng sống!
Hắc Thương nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành, lập tức vận công, muốn bức kịch độc ra.
Tô Khuynh Thành giễu giễu nói: "Đừng uổng phí công phu, ngươi trúng Đoạn Hồn tán của ta, ngươi càng vận công, độc phát càng nhanh, nhiều lắm thì một nén nhang, dù là Tông sư, cũng hẳn phải chết."
"Thật sao? Vậy ta giết ngươi trước, lấy giải dược từ trên người ngươi."
Hắc Thường lộ ra vẻ hung ác, xông thẳng tới Tô Khuynh Thành, loại độc này do Tô Khuynh Thành hạ, đối phương nhất định mang theo giải dược.
Thực sự không được, thì uống máu của Tô Khuynh Thành, đối phương dám thoa kịch độc lên người, đoán chừng đã ăn giải dược trước.
"Hừ!" Tô Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không triền đấu, quả quyết tránh né.
Đáng tiếc nàng đánh giá thấp thực lực của một vị Tông sư.
'Ầm!'
Trong chốc lát, Hắc Thường đi tới trước mặt Tô Khuynh Thành, vỗ ra một chưởng.
"Thật nhanh!"
Tô Khuynh Thành giật mình, biết mình né tránh không kịp, chỉ có thể vung chưởng nghênh đón.
Hai chưởng va chạm nhau.
Tô Khuynh Thành bị đ·ánh bay, phum một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Mà Hắc Thường thì triệt để quyết tâm, giết chết Tô Khuynh Thành, căn bản không nói nhảm, tiếp tục xuất thủ.
Chưởng ấn bá đạo đánh ra, mang theo uy thế cực mạnh.
"Không tốt."
Tô Khuynh Thành biến sắc, căn bản không kịp chống đỡ, một chưởng này rơi xuống, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ.
'Vèo!'
Thời điểm Tô Khuynh Thành sắp bị một chưởng trấn sát, một đạo hàn quang đột nhiên bay vụt tới Hắc Thường...