Chương 8: [HẾT]
Khi phán quyết được đưa ra, tôi vẫn đang ngủ.
Bạn thân cấp ba muốn kéo tôi ra ngoài đi dạo.
Điện thoại tôi đầy tin nhắn từ họ, tin tức về phán quyết.
Tôi không xem.
Không muốn xem.
Cô ấy cũng tuyệt nhiên không nhắc đến bất cứ điều gì trong quá khứ.
Chỉ nói chuyện với tôi về những chuyện sau cấp ba.
Nói không ngừng nghỉ.
Tôi nghe mà buồn ngủ, cho đến khi nhìn thấy một tiệm tạp hóa nhỏ.
Trong căn nhà gỗ cổ kính chất đầy những món ăn vặt quen thuộc từ thời thơ ấu.
Bên ngoài là tủ đông màu trắng.
Chai nước ngọt vị chanh đã ngừng sản xuất từ rất nhiều năm trước được đặt ở ngăn dưới cùng.
Tôi đã rất lâu không nhìn thấy nó.
Cùng với thời gian trôi đi, tôi đã không còn cố ý tìm uống nó nữa.
Đợi đến khi phản ứng lại, tôi đã chạy qua rất nhiều cửa hàng, đều không mua được.
Chỉ nghe thấy vô số câu: "Mọi người không thích uống nữa, bán không chạy."
Nhưng có người thích uống, và tôi cũng rất muốn uống.
Trên đường xe cộ qua lại tấp nập.
Bạn thân kéo tôi lại: "Buông bỏ rồi chứ?"
Trời đang nắng đẹp đột nhiên đổ một cơn mưa rào.
Tôi chỉ tay lên trời: "Cậu nhìn kìa, mưa rồi."
(Hết truyện)