Chương 103: Chân tướng!
Nữ tu giật mình, nói: "Tu hành, chữa thương, ăn cơm, mua quần áo đều phải tốn tiền cả, tu hành cần dựa vào tài lữ pháp địa, mà tài lại đứng đầu tiên, không có tiền làm sao tu hành?"
"Là người tu hành, chúng ta nên thanh tâm quả dục, sống thanh bần, đạo hạnh, sư muội, muội đi tới đường rẽ rồi." Người kia nói với vẻ đau xót.
Nữ tu nói: "Ta cần linh thạch, chỉ vì muốn dựa vào lực lượng của nó để làm những chuyện mà ngươi không thể hiểu rõ, mà không phải bị nó mê hoặc; sư huynh, đạo giữa chúng ta khác biệt, mưu cầu cũng không giống nhau, ngươi rời đi đi."
Người kia không đi.
Nữ tu nghiêng đầu hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"Làm đạo lữ của ta đi, Lý Trường Tuyết." Người kia nói.
"Đạo khác biệt, làm sao có thể thành đạo lữ? Sư huynh, mời về." Nữ tu cười nói.
Người kia đi về phía nàng.
Nữ tu giơ kiếm lên, quát khẽ: "Sư huynh đừng ép ta rút kiếm."
"Ngươi bị thương, ngoan ngoãn mà nghe lời... nếu không sẽ làm ngươi bị thương, hoặc chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ không ổn lắm." Người kia nói.
"Không phải sư huynh sống thanh bần đạo hạnh sao? Làm sao lại tham luyến nữ sắc?" Nữ tu nói.
"Làm càn!"
Người kia phất tay, mấy người theo sau hắn ta cùng lao về phía nữ tu.
Nữ tu nói với khu vực bên cạnh: "Moi tim của hắn ta ra, không thể để hắn ta chết, bắt hắn ta ăn sạch quả tim đó."
Một giọng nữ quyến rũ vang lên từ trong hư không: "Hì hì, đúng là truyền nhân của thuật đao, phong cách hành động giống hệt nhau."
Ầm...
Vô số quỷ quái xuất hiện từ trong hư không, giống như thủy triều che phủ đám người kia.
"Túi trữ vật, nhớ kỹ túi trữ vật!"
Nữ tu vẫn cố la lớn.
...
Một lát sau.
Nữ tu đánh giá túi trữ vật trong tay, trên mặt xuất hiện vẻ hài lòng.
"Rõ ràng giàu có như vậy, còn dám nói với ta cái gì mà sống thanh bần đạo hạnh, thời đại thật sự khác biệt mà." Nàng cảm khái.
Trong túi trữ vật có hai trăm ngàn linh thạch.
Nhiều linh thạch như vậy, có trời mới biết vị tu sĩ Nguyên Anh này làm cách nào mới có được.
Thật lợi hại.
Năm đó khi mình tại cảnh giới Nguyên Anh, cũng mới chỉ có hai trăm triệu mà thôi.
Bỗng nhiên, nàng có cảm giác nào đó, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Từng luồng sáng từ nơi xa bay tới, bay về các nơi trong rừng rậm.
Người tu hành.
Lại là người tu hành.
Thế nhưng nơi này không có gì khác, chỉ có Lý Trường Tuyết mà thôi.
Rõ ràng, bọn họ đều tới tìm kiếm Lý Trường Tuyết.
Điều này cũng quá kỳ quái đi...
Đáng lẽ cùng thuộc một tông môn, muốn tìm nàng chỉ cần phát một tấm đưa tin phù, giữ liên lạc là được rồi, trừ khi...
Lòng mang ý đồ xấu.
Thiếu niên khi trước có lẽ thuộc về bộ phận cực thiểu số, phần lớn người khác đều mang một loại ác ý nào đó.
Liễu Bình đang ngẫm nghĩ thì từng hàng chữ nhỏ bốc lửa hiện lên trong hư không:
[Tình huống có vẻ như không hợp lý.]
[Ngươi đã phát hiện Người bắt linh, cũng phát hiện rất nhiều bí mật liên quan tới thế giới này.]
[Thế nhưng vào hiện tại, trước mặt chúng ta chính là bí mật căn bản của thế giới này, ngươi cần tiếp tục thăm dò sâu thêm một bước.]
[Mỗi khi ngươi biết được một bí mật nào đó, sẽ thu hoạch được điểm diễn tương ứng, cuối cùng, bản Danh Sách sẽ giúp ngươi thay đổi thần thông Kim Đan.]
[Điểm diễn hiện tại: 0/10.]
Liễu Bình đọc xong thì khó chịu nói: "Này, chẳng lẽ thần thông mà ngươi thay đổi chắc chắn mạnh hơn cả thần thông khi ta thức tỉnh khi hoàn thành Kim Đan sao?"
Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Xin hãy cẩn thận suy nghĩ giá trị của 'Một Người Không Có Phần Diễn' cùng với 'Sơ Diễn Giả'.]
[Năng lực hệ thần bí, ngươi nên có được nó.]
Như vậy cũng là thật, Liễu Bình cũng không còn gì để nói.
Hắn im lặng một lát, nói nhỏ: "Chuyện này thật sự không hợp lý lắm..."
"Làm sao lại không hợp lý?" Kiếm linh hỏi.
Liễu Bình không nói chuyện, lại âm thầm nói: "Coi như Lý sư tỷ trúng phải Song Tình kiếp, người lại có vết thương, cũng không thể bị nhiều người như vậy đuổi theo muốn làm đạo lữ song tu được... Ta luôn cảm thấy có vấn đề gì đó."
Hắn nghĩ lại vị Đại sư huynh có danh hiệu "Cao thủ bắt linh" kia.
Một loại cảm giác không thể nói ra xuất hiện trong lòng.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện lần nữa:
[Mọi chuyện diễn ra xung quanh Lý Trường Tuyết, có lẽ còn có một tình huống nào đó mà chúng ta không biết.]
[Đi thăm dò đi, tìm ra vấn đề trong đó.]
[Ngươi sẽ có được điểm diễn phù hợp.]
Liễu Bình suy nghĩ một lát, dọc theo dòng suối đi lên trên.
Tầm mắt nơi này khoáng đạt, hai bên dòng suối đều xuất hiện đá tảng do dòng nước khô cạn, nơi xa hơn cũng đều có thể thấy được nàng.
Khoảng mấy phút sau...
Mấy tên tu sĩ lao ra khỏi bụi cây, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.
"Sư tỷ, hóa ra ngươi ở nơi này." Một người cầm đầu ôm quyền nói.
"Đúng vậy, ta ở nơi này, thế nhưng ta nhắc nhở các ngươi một việc, song tu đạo lữ của ta chỉ có một, các ngươi lại có nhiều người như vậy, người nào sẽ làm?" Liễu Bình hỏi.
Mấy người ngẩn ra.
Bọn họ chậm rãi nhìn nhau một lần.
"Sư tỷ, chuyện này khi trời tối lại nói, chúng ta muốn so tài với ngươi một lần." Một nam tu khác nói.
"So tài... cũng được, ta hỏi lại các ngươi, các ngươi có biết ta có Hồn đăng hay không, khi nào ta cảm thấy không ổn, sẽ tự động binh giải (*), sau đó tông môn có thể thông qua Hồn đăng, biết được mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này." Liễu Bình nói.
Những người kia trở nên do dự.
(* binh giải: tự vẫn.)
"Cho dù là vậy, các ngươi vẫn muốn so tài với ta sao?" Hắn hỏi tiếp.
Những người kia ngẩn ra, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, rồi lại khôi phục tỉnh táo.
Người cầm đầu kia có vẻ như bị dọa sợ, vội vã nói:
"Sư tỷ, chúng ta... xin lỗi... lúc đầu chúng ta cũng chỉ nghĩ chút mà thôi, không có..."
Lúc này, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:
[Ngươi đã phá hủy kịch bản ban đầu.]
[Bọn họ bắt đầu tỉnh táo lại.]
[Kịch bản ban đầu sắp sụp đổ...]
Liễu Bình thở dài.
Cái gì đó, hóa ra đuổi giết Lý Trường Tuyết chỉ là một kịch bản đã được thiết kế sẵn...
Vẻ mặt hắn bỗng cứng lại, lộ ra vẻ đề phòng.
Mấy tên tu sĩ đối diện đều run lên.
Vẻ mặt của bọn họ trở nên đờ đẫn, cùng nói: "Sư tỷ, chúng ta muốn so tài với ngươi."
Nói xong, cùng lao về phía Liễu Bình.
Liễu Bình kinh ngạc nói: "Còn tới sao? Giết chọn chúng."
"Vâng." Thiên nữ đáp.