Chương 107: Không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?
Lý Trường Tuyết nói: "Ta không biết ngươi, ta chỉ biết tâm của ngươi."
"Cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Lúc đó mấy vị sư đệ của ta ngồi trong quán rượu, sợ bị ta phát hiện, cực kỳ khẩn trương." Lý Trường Tuyết nói.
"Ngươi biết sao?" Liễu Bình kinh ngạc.
"Với bản lĩnh cải trang của bọn họ, ta chỉ liếc mắt là nhận ra." Lý Trường Tuyết thản nhiên nói.
"Sau đó thì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Trong quán rượu đó, đám sư đệ của ta chỉ có cảm xúc sợ hãi, mà người chưởng quầy có lẽ cũng là người tông môn của ngươi, cảm xúc của hắn ta chỉ có cảnh giác cùng đề phòng; còn những cô nương thanh lâu, chỉ có ý nghĩ gặp dịp thì chơi, cong lưng nịnh nọt, mà ngươi..."
Vẻ mặt của Lý Trường Tuyết trở nên mềm mại, nói: "Ngươi bận trước bận sau, luôn quan tâm tới sống chết của những người này, sợ ta nổi giận giết người."
Liễu Bình lắc đầu nói: "Có phải là ngươi sai lầm rồi không, ta đã giết rất nhiều đồng môn của ngươi."
Lý Trường Tuyết bật cười, nói: "Ngươi và ta đều là hạng người khoái ý ân cừu, cho dù kẻ trước mắt là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm việc ác thì đều có thể chém giết, có gì sai lầm sao?"
Liễu Bình im lặng.
Thực sự là một kiếm tu chân chính.
Thảo nào vị Đại sư huynh kia còn cần làm đủ chuẩn bị, thậm chí còn vận dụng toàn bộ kịch bản để làm chuyện này.
Lý Trường Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên má Liễu Bình, nói: "Ta dùng kiếm tâm tìm đạo lữ, mặc dù ngươi không phải là kiếm tu, thế nhưng xứng với tâm ta."
Lúc này, dược hiệu dần dần có hiệu quả.
Lý Trường Tuyết không thể không nhắm mắt lại, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Không bao lâu, nàng dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã, bên ngoài thân thể được phủ lên một lớp vỏ ngoài bằng đá.
Liễu Bình yên lặng quan sát nàng.
Con mắt của nàng sáng ngời có thần hơn người bình thường, khuôn mặt thì sâu hơn người bình thường, nhắm mắt thì như tượng bùn, mở mắt thì trở nên linh động.
Cô nương này thật sự thú vị...
"Phụt..."
Lý Trường Tuyết bỗng phun ra một ngụm máu, rơi trên mặt đất phát ra những tiếng xì xì.
"Chúc mừng, độc đã được ép ra ngoài, ngươi sắp khỏe mạnh như bình thường rồi." Liễu Bình nói.
Toàn thân Lý Trường Tuyết chấn động, vỏ ngoài bằng đá quanh người nàng vỡ vụn ra, để lộ da thịt tuyết trắng của nàng ra.
Gợn sóng linh lực trên người nàng ta chợt hạ xuống rất lớn, hầu như không khác Liễu Bình lắm.
Liễu Bình yên lặng quan sát, cũng dần dần hiểu được.
"Thì ra là thế, người như ta cũng sẽ quên mất... đan dược này vẫn làm cho ngươi có một đoạn thời gian trở nên suy yếu..."
Người Đại sư huynh kia dám đưa viên đan dược này ra, hẳn là muốn làm cho Lý Trường Tuyết cảm động, rồi đợi tới khi nàng ăn đan dược thì mới thừa cơ làm việc.
Còn có thanh thần kiếm này nữa.
Một đan một kiếm, đều là thứ cao cấp nhất của thế giới Tu Hành, đưa hai thứ này ra ngoài chắc chắn có thể làm người rung động.
Ít nhất cũng có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.
Thế nhưng mục đích là gì đây?
Đại sư huynh muốn làm cho nàng cảm động, tuyệt đối không chỉ để làm đạo lữ của nàng.
Thẻ bài...
Hắn muốn có được càng nhiều lợi ích từ trên người Lý Trường Tuyết, mà những lợi ích đó cần Lý Trường Tuyết nguyện ý mới có được.
Một là Lý Trường Tuyết không chống cự;
Hai là nàng tiến vào thời kỳ suy yếu, như vậy cũng có thể dùng danh nghĩa bảo vệ nàng để bố trí một vài thứ dùng để thẻ bài hóa.
Điều này, cũng có thể là chân tướng.
Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Khoảng mười lăm phút sau, ngươi mới có thể dần dần hồi phục thực lực, rồi mấy ngày sau đó, sẽ tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần."
"Chỉ cần trên người ta không có loại độc kia, ta không sợ cái gì cả." Lý Trường Tuyết nói.
"Không nên khinh thường, chờ tới khi ngươi khôi phục thì ta mới rời đi." Liễu Bình lấy trận bàn ra bắt đầu bày trận.
Trong thời gian ngắn, hắn đã có thể bày ra một trận pháp ẩn nấp, một trận pháp ngăn cách.
Sau khi làm xong, hắn ngồi xuống trước mặt Lý Trường Tuyết, nhắm mắt củng cố tu vi.
Mỗi khi cảnh giới tăng lên, đều sẽ tăng lên một lượng lớn linh lực, đối với kinh mạch toàn thân cùng đan điền mà nói, cần thời gian dài dằng dặc mới có thể thích ứng.
Thực lực tăng lên, đối với tâm cảnh của người tu hành cũng là một loại khiêu chiến.
Nếu như thân thể không thể thích ứng, còn muốn tiếp tục đột phá tới cảnh giới cao hơn, tất nhiên sẽ làm cho cơ thể bị thương, thậm chí mãi mãi cũng không thể tăng lên cảnh giới cao hơn nữa.
Trên tâm cảnh cũng vậy, nếu như tâm cảnh xảy ra vấn đề, sẽ không thể an nhiên nhập định, thậm chí sẽ còn tẩu hỏa nhập ma.
Mấy giây sau...
Liễu Bình mở mắt ra.
Hắn đã chiêu an toàn bộ linh lực không bị khống chế trong cơ thể, vận chuyển về đan điền, từ đây điều khiển như cách tay.
Về phần tâm cảnh...
Hắn vốn có cảnh giới Thần Chiếu, cho nên càng không có vấn đề gì cả.
Có nên đột phá tiếp tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ nữa hay không?
Liễu Bình đang suy nghĩ, lại thấy Lý Trường Tuyết trước mặt đang nhìn chằm chằm mình.
Kỳ quái, không phải độc Song Tình kiếp đã bị giải rồi sao?
"Ngươi nên tồn thần minh tưởng, dẫn linh nhập thần, như vậy mới mau chóng khôi phục... ngươi nhìn ta làm gì?" Liễu Bình hỏi.
"Liễu đạo hữu, những năm gần đây, ngươi đã từng gặp người tu hành nào phi thăng chưa?" Lý Trường Tuyết hỏi dò.
Liễu Bình ngẩn ra, một luồng sáng chợt xẹt qua đầu hắn.
Đúng vậy.
Từ khi mình thức tỉnh tới nay, thời gian quá ngắn, vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Thế giới này đã bị Nữ sĩ Thống Khổ trộm đi, như vậy, dựa vào cách phi thăng của người tu hành, có thể thoát khỏi thế giới này hay không đây?
Hắn nhìn về phía Lý Trường Tuyết.
Trong mắt Lý Trường Tuyết ẩn chứa sự thấp thỏm cùng thăm dò.
Kiếm tâm thông minh.
Có lẽ nàng đã phát hiện tình trạng hiện tại, hoặc là có điều nghi ngờ...
"Lý đạo hữu, nói tới cũng kỳ, những năm qua ta chưa từng gặp người nào phi thăng cả, cũng không biết tại sao lại vậy nữa." Liễu Bình nói.
Lý Trường Tuyết lấy một viên ngọc giản ra, nói: "Liễu đạo hữu, mời xem qua."
Liễu Bình nhận lấy ngọc giản, thần niệm quét vào trong đó.
Hắn thấy được hình ảnh trong quá khứ.