Chương 108: Ngồi đối diện
Giọng nói của Lý Trường Tuyết vang lên:
"Đó là hình ảnh trong trận quyết chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma trong quá khứ, thiên địa biến đổi, Quẻ thánh bỏ mình, vô số vật phẩm không rõ từ trời rơi xuống, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao."
"Trưởng lão cảnh giới Thần Chiếu của tông môn ta là trưởng lão Dương Triều Thắng, muốn phi thăng thượng giới..."
Liễu Bình im lặng lắng nghe nàng nói chuyện, vừa dùng thần niệm quét tới ngọc giản, quan sát hình ảnh được ghi lại trong đó.
Ngoài quân doanh Nhân tộc.
Một người tu hành mặc áo giáp ngửa đầu nhìn bầu trời.
Sắc trời âm u, vô tận mây đen tụ tập tới, hình thành vòng xoáy khổng lồ.
Người tu hành kia ôm quyền về phía những người vây xem: "Các vị đạo hữu, ta đã vượt qua Thần Chiếu kiếp, chuẩn bị phi thăng thượng giới, hỏi thăm các tu sĩ đại năng trên đó về nguyên nhân dị biến của thế giới này."
"Đạo hữu, mời!" Chúng tu sĩ ôm quyền nói.
Người kia gật đầu, nhảy cao, phóng lên tận trời.
Trong hư không, từng đóa mây lành liên tiếp sinh ra, càng có hư ảnh của dị thú thần cầm, vô số thiên hoa, âm thanh tuyệt vời liên tục xuất hiện, xoay xung quanh người đó.
Dị tượng phi thăng!
Cho dù tại thế giới Tu Hành, cảnh tượng này cũng rất hiếm gặp.
Đám người thấy vậy thì tâm thần dập dờn, không ít người phát ra những tiếng hoan hô.
Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...
Khi đại tu sĩ Dương Triều Thắng bay tới không trung, dần dần tới gần vòng xoáy thì bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, nét mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
Bỗng ông ta quát lên: "Yêu nghiệt phương nào? Còn không mau hiện thân!"
Phía sau vô số tầng mây, có ba cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện.
Ba cái đầu liền cùng một chỗ, đầu lâu ở giữa khá giống là Nhân tộc, đội một chiếc vương miện; đầu lâu bên trái là một con quỷ quái có vảy màu xanh đậm che kín mặt, con ngươi dựng thẳng, vị trí mũi thì không xương, chỉ có hai lỗ nhỏ mà thôi; đầu lâu bên phải là một bức tượng đá, chỉ điêu khắc đại khái hình người, ngũ quan mơ hồ, im lặng không có bất cứ biểu cảm nào.
Đầu lâu đội vương miện nhìn chăm chú về phía tu sĩ phi thăng, thở dài nói:
"Lại thêm một thằng ngu... có lẽ bọn chúng còn không biết mình đã chết rồi..."
Đầu lâu quỷ quái thì cười nhạo, nói: "Bởi vì toàn bộ thế giới đã bị tận diệt, cho nên bọn chúng vẫn tưởng mọi chuyện vẫn có thể làm theo lệ cũ."
"Vậy thì..."
Hai đầu lâu chuyển sang nơi khác, đổi lại thành đầu lâu bằng đá kia... nhìn về phía người phi thăng.
Toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh.
Lúc này, người phi thăng rút vũ khí ra, quát lớn: "Yêu ma vực ngoại, sao dám cản đường phi thăng của ta!"
Đầu lâu bằng đá kia vẫn chỉ nhìn về phía ông ta.
Người phi thăng chủ động vung vũ khí lên...
Sau đó, cả người ông ta hóa thành một bức tượng im ắng.
Trong vùng hư không xung quanh ông ta, có vô số bức tượng hiện lên từ trong hư không, mỗi người đều cầm binh khí, râu tóc dựng đứng, tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Người phi thăng rơi vào trong đám tượng đá, rồi theo đám tượng đá nhập vào hư không, dần dần biến mất.
Tất cả dị tượng cũng biến mất theo.
Đầu lâu đội vương miện nói: "Đoạn thời gian này bận việc ghê gớm, sau đó, còn phải làm cho đám người này quên hết mọi chuyện đã diễn ra trong đêm nay nữa."
"Việc này giao cho ta đi." Đầu lâu quỷ quái nói.
Khuôn mặt của nó chuyển xuống mặt đất, bắt đầu niệm chú.
Theo nó niệm chú, vẻ mặt đám người phía dưới mặt đất dần dần từ kinh hãi tới bình tĩnh trở lại.
Vẻ mặt mọi người dần dần đờ đẫn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Giống như mọi người đều mất đi linh hồn vậy.
Hình ảnh biến mất.
Bản ghi cũng kết thúc.
Liễu Bình cầm ngọc giản trên tay, hỏi: "Quái vật kia là thứ gì?"
Lý Trường Tuyết nhìn hắn, nói với vẻ khẩn trương: "Không biết, tất cả mọi người đều quên mất cảnh tượng đó, coi như ta lại nhắc nhở bọn họ, bọn họ cũng không thể nhớ kỹ, ví dụ như hiện tại..."
"Hiện tại?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, ngươi xem, ta đếm tới ba... một, hai, ba! Ngươi cũng sẽ quên mất chuyện này." Lý Trường Tuyết nói.
Im lặng một hồi.
"Đúng là ta đã quên mất." Liễu Bình gật đầu nói.
Lý Trường Tuyết thở dài.
Liễu Bình cau mày, nói: "Đoạn ghi hình người phi thăng Dương Triều Thắng bị yêu ma vực ngoại hóa đá mà ta xem vừa rồi, ta lại không nhớ được chút nào nữa cả, vì sao lại kỳ dị như vậy chứ?"
Lý Trường Tuyết trừng mắt, nhìn chằm chằm hắn mà nói: "Không thể nào, ta có bốn loại thần thông 'đã gặp qua là không quên', 'tinh thần như điện', 'vạn niệm tinh khiết', 'tâm sáng như kiếm' mới có thể giữ lại ký ức, không bị một vài thứ khó hiểu ảnh hưởng, tại sao ngươi cũng có thể làm được điều này?"
Ánh mắt của nàng vội vàng mà bàng hoàng, giống như sắp có được cái gì, lại sợ hãi mất đi, làm cho hai vai run lên.
Liễu Bình cũng hiểu được.
Đúng vậy.
Thần thông...
Trong thế giới Tu Hành, quan trọng nhất chính là thần thông, bởi vì thần thông vượt quá kỹ xảo chiến đấu, thậm chí có thể thay đổi chiều hướng trên chiến trường, thậm chí có thể tuyệt địa lật bàn.
Những quái vật kia, mặc dù có thể điều khiển người tu hành, thế nhưng không thể kiểm soát thần thông!
Có một vài thần thông vừa sinh ra, đã có thể loại bỏ mọi thủ đoạn mê hoặc che mắt, làm cho người tu hành tỉnh táo lại.
Đây mới là giá trị chân chính của Lý Trường Tuyết!
Nàng sẽ không bị bất cứ kịch bản nào mê hoặc!
Liễu Bình nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện tại nơi đó:
[Ngươi biết được bí mật về phi thăng.]
[Ngươi thấy được quái vật bên ngoài vách ngăn thế giới.]
[Điểm diễn của ngươi tăng lên.]
[Ngươi biết được bí mật của Lý Trường Tuyết.]
[Điểm diễn của ngươi tăng lên.]
[Điểm diễn trước mắt của ngươi là: 4/10.]
Liễu Bình thu hồi ánh mắt, lại nhớ tới một người khác.
Cựu Yêu Vương!
Ngay cả Lý Trường Tuyết đều có thể biết được bí mật về phi thăng, là cựu Yêu vương, nàng có biết càng nhiều chuyện nữa hay không đây?
Hắn vừa nghĩ vừa nói: "Lý tiên tử, nếu như ngươi vẫn luôn tỉnh táo... chẳng lẽ không có con quái vật nào tới tìm ngươi gây chuyện hay sao?"
"Có sư huynh đệ tới giết ta, bị ta chém giết, về sau tên đó lại biến thành quái vật, vẫn bị ta giết." Lý Trường Tuyết nói.
Nàng chờ đợi nhìn hắn.
"Ta cũng giống vậy." Liễu Bình thừa nhận.