Chương 110: Tặng kiếm
"Vừa rồi ta đóng giả ngươi lừa Đại sư huynh của ngươi một lần, nếu như hắn ta còn sống, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù, tu vi của ngươi sắp tăng lên một cảnh giới lớn, lại có song kiếm nơi tay, như vậy mới không sợ hắn ta nữa." Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế." Lý Trường Tuyết nói.
Đại sư huynh có tu vi Hóa Thần, lại chuyên sắp xếp cái bẫy này, nhằm vào Lý Trường Tuyết.
Cho nên nàng phải có được năng lực tự vệ!
Kể cả là Liễu Bình, hay là Lý Trường Tuyết, đều rõ ràng điểm này.
Nói xong, cả hai người đều im lặng.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện mà ta nhờ ngươi, khi nào có tin tức thì lập tức thả phù đưa tin cho ta."
"Được, bây giờ thì ngươi chuẩn bị đi nơi nào?" Lý Trường Tuyết hỏi.
"Ta cần phải trở về." Liễu Bình đứng lên nói.
"Trở lại thị trấn kia sao?"
"Đúng thế."
Liễu Bình gật đầu với Lý Trường Tuyết, xoay người, biến mất khỏi nơi đây.
Hắn đi một hồi lâu, Lý Trường Tuyết mới chậm rãi đứng dậy.
"Vì ba mươi ngàn linh thạch, lại chịu đưa Thần kiếm cho ta?"
"Ta cũng không phải người ngu, ngươi làm vậy đều là vì giúp ta... mà không phải giống như Đại sư huynh..."
Lý Trường Tuyết nhìn về phương hướng mà Liễu Bình biến mất tới xuất thần.
Nàng đứng thêm một lúc lâu, rồi mới lấy một tấm phù đưa tin ra, nói với tấm phù:
"Sư tỷ, âm thầm tìm kiếm giúp muội mấy ngọc giản về song tu, đừng làm lộ ra là được."
"Nhớ giúp muội tìm thứ tốt nhất."
Nói xong, phù đưa tin hóa thành một ánh lửa bay đi.
Ở nơi khác.
Liễu Bình lượn quanh khu rừng một vòng lớn, tìm một nơi yên lặng, kích hoạt Sắc chi Y.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiện tay đổ một hạt đan dược ra ngậm trong miệng, sau đó bắt đầu tu hành.
Bởi vì không biết quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kia có trở lại hay không, cho nên hắn cũng không muốn trở về Ám Vụ trấn ngay.
Tu hành.
Tu hành mới là nền móng của mọi thứ.
Kim Đan mới chỉ là bắt đầu.
Dù sao, vô số bí thuật cùng pháp môn chiến đấu đều cần lượng lớn linh lực mới có thể sử dụng.
Đêm dài đằng đẵng.
Thời gian dần dần trôi qua.
Vào thời điểm nào đó.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Chú ý.]
[Mười lăm phút sau trời sẽ sáng, Sinh giới cùng Tử giới sắp tách rời.]
Liễu Bình mở mắt ra.
Linh lực như thực chất từ trên người hắn bùng lên, mấy giây sau lại thu hồi trở lại cơ thể của hắn.
Hắn vẫn là Kim Đan sơ kỳ, thế nhưng cơ sở lại càng kiên cố, lúc nào cũng có thể đột phá.
Ban đầu, tư chất của hắn cũng đã là tuyệt đỉnh, sau khi cải mệnh thì mọi vấn đề của cơ thể cũng đã được giải quyết, cho nên tốc độ tu hành như vậy cũng chỉ có thể nói là rất bình thường.
Hắn đứng dậy, chạy nhanh về phía Ám Vụ trấn.
Khoảng mấy phút sau...
Rừng cây phía trước trở nên thưa thớt, dần dần có thể thấy được hoang dã.
Bỗng nhiên...
Bên tai truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Liễu Bình giẫm trên một nhánh cây, đứng im tại chỗ.
Hắn hơi nghiêng đầu làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng âm thầm còn thả cả thần niệm quét tới.
"Là âm thanh gì? Ai ở đây sao?"
Vừa nói chuyện, hắn lao về phía một cây đại thụ phía trước bên trái.
Gốc cây đó run lên vài giây.
Rất nhanh, một khuôn mặt từ dưới vỏ cây nhô ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình.
"Cứu... ta..."
Gương mặt kia nhìn chằm chằm Liễu Bình, quan sát từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Là Đại sư huynh.
Đại sư huynh của Lý Trường Tuyết!
Chỉ là trạng thái của hắn ta rất kém, đã tới biên giới sống chết, không còn có vẻ hăng hái như khi trước.
"... Thụ yêu? Ngươi là Thụ yêu sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ cảnh giác.
Gương mặt kia cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi thân cây thế nhưng lại không thể thành công.
Hắn ta thở dốc vài hơi, nói với vẻ mệt mỏi: "Không phải, đạo hữu, ta bị nhốt trong thân cây này, xin ngươi hãy cứu giúp, ta sẽ có..."
Tiếng nói của hắn ta bỗng im bặt đi.
Trước mặt hắn ta, Liễu Bình rút khẩu shotgun hai nòng ra, không nhịn được mà nói: "Lại là những người tu đạo các ngươi, nào, ta tiễn đưa ngươi một đoạn đường."
Ai ngờ gương mặt kia thấy được khẩu shotgun hai nòng thì trong mắt tản ra ánh sáng hi vọng.
Hắn ta bật cười lớn, nói:
"Ha ha ha, quá tốt, hóa ra là người một nhà... ngươi hãy nghe cho kỹ, Người bán rượu của Ám Vụ trấn các ngươi là nhân viên tiếp tân có số hiệu 03687, Thủ lĩnh Người gác đêm tên là Karadu, đúng không?"
Thành công!
Hắn ta là người Sinh giới!
Liễu Bình bình tĩnh lại, thuận tay buông khẩu shotgun xuống.
Thực ra khi đêm tối tiến đến, người Ám Vụ trấn đều sẽ mặc quần áo của người thế giới Tu Hành, mà Đại sư huynh chỉ gặp qua "Lý Trường Tuyết", chưa từng gặp mình.
Cho nên phản ứng đầu tiên khi hắn ta nhìn thấy mình chính là "đây là một người tu hành".
Như vậy, hắn ta mới lộ ra vẻ do dự, liều mạng giãy dụa, khi không có cách nào khác mới lên tiếng cầu cứu, đó là bởi vì...
Hắn hiểu rõ quy tắc của thế giới Tu Hành.
Gặp gỡ đạo hữu không quen biết đang gặp nạn, giúp đỡ một lần còn không bằng giết người cướp của.
Bởi vì ngươi không biết đối phương có thần thông gì.
Nếu như cứu đối phương, sau khi đối phương phục hồi lại giết chết chính mình, đó mới không có lời.
Thế nhưng đối phương có danh hiệu là "Bắt linh", cũng không phải là người của thế giới Tu Hành.
Bởi vậy, Liễu Bình mới lấy khẩu súng shotgun ra.
Quả nhiên, đối phương vừa nhìn lập tức vui mừng ra mặt.
"Làm sao mà ngươi biết rõ Ám Vụ trấn chúng ta tới như vậy?" Liễu Bình ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên là bởi vì đều là người một nhà, người anh em, nhanh nhanh nhanh, lát nữa gặp mặt mọi người thì cậu sẽ biết, cậu mau cưa thân cây này đi, rồi đưa ta tới Ám Vụ trấn." Đối phương thúc giục.
"Được rồi, nể mặt ngươi biết được mọi chuyện." Liễu Bình nói.
Hắn cũng không có dụng cụ tiện tay gì, cho nên dùng luôn khẩu súng trong tay bắn mấy lượt vào phần gốc của cây, sau đó đấm mạnh mấy quyền, gốc cây này cứ như vậy mà đổ gục xuống.
Liễu Bình khiêng cây chạy nhanh trở lại Ám Vụ trấn.
Thời gian lần này cũng thực sự quá khẩn cấp, cũng không thể kéo dài được, Liễu Bình dùng toàn lực chạy nhanh, cuối cùng cũng trở lại Ám Vụ trấn trước khi trời sáng vài phút.
"Phù phù... phù phù..."
Cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, đặt gốc cây kia bên cạnh một mảnh tường đổ.
Lúc này, toàn bộ Ám Vụ trấn đã bị san phẳng, phóng tầm mắt nhìn tới, ngay cả một nửa kiến trúc đều không có.
"Làm sao bây giờ?" Liễu Bình hỏi.
"Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm đó chính là chờ đợi, chờ thời gian trôi qua, ban ngày xuất hiện." Mặt người trên cây nói.