Chương 109: "Còn có chuyện gì muốn nói sao?"
"Nói nhanh, làm sao mà ngươi không bị ảnh hưởng." Lý Trường Tuyết vội hỏi.
"Lúc đó ta ăn một viên đan dược, tiến vào trạng thái giả chết, có lẽ bị thừa nhận là trạng thái tử vong, cho nên thoát khỏi mọi thủ đoạn dùng trên người các ngươi." Liễu Bình nói.
"Từ lần đó về sau, không còn quái vật nào tới giết ta nữa cả, cho nên ta cảm thấy khá khó hiểu." Lý Trường Tuyết nói.
Liễu Bình: "Lần đầu tiên là chuyện bất ngờ xảy ra, sau đó có lẽ bọn chúng phát hiện ra giá trị của ngươi... ngươi là một nhân vật có giá trị rất lớn, cho nên không dễ dàng bị xóa bỏ, mà muốn chờ ngươi trưởng thành, lúc này mới tới trước nghĩ cách..."
Lý Trường Tuyết gật đầu, nói: "Nhờ ngươi bảo vệ ta một lát, hiện tại ta muốn nhập định, tranh thủ vượt qua giai đoạn suy yếu hiện tại."
Nàng nhắm mắt lại, chỉ một lát sau, cả người như dung nhập trong hư vô vậy.
Liễu Bình ngồi trước mặt nàng, tay cầm trận bàn, chú ý tới mọi động tĩnh bên ngoài.
Mười lăm phút sau...
Lý Trường Tuyết mở mắt ra, hai con ngươi trong suốt có thần, thần sắc xuất hiện thêm vẻ lạnh lẽo, giống như là cách xa người hàng ngàn dặm vậy.
Có lẽ, đây mới thực sự là nàng.
"Cám ơn ngươi, nếu không ta khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này." Nàng ôm quyền nói.
"Không cần khách sáo, ta cũng vì mình... hiện tại có một việc cần sự hỗ trợ của ngươi." Liễu Bình nói.
"Cứ việc nói." Lý Trường Tuyết nói.
"Địa vị của ngươi trong môn phái như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
Lý Trường Tuyết do dự, nói: "Địa vị của ta? Thực ra vị Đại sư huynh kia nói chưởng môn muốn truyền vị lại cho hắn ta...."
"Là giả sao?" Liễu Bình nói tiếp.
"Là thật, bởi vì ta không muốn làm chưởng môn." Lý Trường Tuyết nói.
Xung quanh yên tĩnh.
Liễu Bình im lặng nhìn Lý Trường Tuyết.
Lý Trường Tuyết lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Loại chuyện này giống như là cố ý khoe khoang, cũng rất khó làm người ta tin tưởng."
"Không, ta tin." Liễu Bình nói.
Lý Trường Tuyết nhìn về phía hắn.
Liễu Bình nói: "Làm chưởng môn có gì vui chứ, mỗi ngày tự cho là đúng răn dạy người khác, lại bị khắp nơi kiềm chế, làm mỗi một việc đều phải suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, còn phải quan tâm tới lợi ích của tông môn, cũng không thể dựa vào ý nghĩ của bản thân mà ra tay giết người, làm sao có thể tự tại như kiếm tu được."
Hai mắt Lý Trường Tuyết sáng lên, khóe miệng hơi nhếch: "Cho nên tương lai ngươi cũng sẽ không làm một loại đại nhân vật nào đó sao?"
"Không... ta đã từng muốn trở thành một đại nhân vật, thế nhưng khi trở thành người như vậy, ta vẫn thích làm cái gì thì làm cái đó." Liễu Bình nói.
"Không thể nào, dù sao có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, tới lúc đó ngươi sẽ bị cản trở rất lớn." Lý Trường Tuyết nói.
"Người mà ta nói chính là đại nhân vật trong ma đạo." Liễu Bình nói.
Lần này lại tới lượt Lý Trường Tuyết im lặng nhìn hắn.
"Làm sao mà ngươi lại thích ma đạo?" Nàng hỏi.
"Hứng thú riêng mà thôi... ví dụ như đi đường gặp một quán rượu không tệ lắm, ta sẽ ở trong đó một lúc lâu, thưởng thức những món ăn mà ta chưa bao giờ ăn." Liễu Bình nói.
"Nghe nói sau khi nhập ma thì sẽ không thể tự kiềm chế, ngươi thì sao? Có đi ra được không?" Lý Trường Tuyết hỏi.
Liễu Bình rút trường đao bên hông ra, đặt ngang trên mặt đất.
Trên thân trường đao tản ra ma quang hắc ám cháy hừng hực, còn có vô số tiếng kêu rên vang vọng trên lưỡi đao, giống như muốn nuốt sạch mọi thứ xung quanh vậy.
"Ma đao." Sắc mặt Lý Trường Tuyết biến đổi, nói.
Liễu Bình lật trường đao sang bên kia, ngay sau đó, tất cả hiện tượng quỷ dị trên thân đao đều tan thành mây khói.
Lại có tiên quang ngũ sắc xuất hiện trên sống đao, làm cho sương mù bốc lên, tươi sáng rực rỡ, như cảnh tượng tại tiên gia phúc địa vậy.
"Biến hóa tự nhiên, tự tại siêu nhiên, làm thế nào mà ngươi lại không bị chư pháp trong ma đạo ảnh hưởng vậy?" Lý Trường Tuyết than thở.
Liễu Bình nói: "Ba chữ thôi: chớ trầm mê."
"Đơn giản như vậy thôi sao?" Lý Trường Tuyết hỏi.
"Chỉ đơn giản như vậy." Liễu Bình trả lời.
"Còn có câu nào càng tinh túy hay không?"
"Có."
"Xin hãy truyền cho ta." Lý Trường Tuyết nói.
"Đưa tai tới gần đây." Liễu Bình nói.
Lý Trường Tuyết nghiêng người về phía trước, đưa tai tới bên miệng Liễu Bình.
Liễu Bình thở sâu, nói nhỏ: "Chớ trầm mê."
Lý Trường Tuyết chậm rãi rụt trở về, dáng vẻ như quá ấn tượng vậy.
"Nghe thì có vẻ như nói đùa, thế nhưng trên thế gian này lại có mấy ai có thể làm được." Nàng thở dài nói.
"Ngươi là kiếm tu, cứ tin tưởng vào kiếm trong tay mình là được rồi, tại sao còn cần hỏi cái này?" Liễu Bình hỏi.
"Ngươi biết vì sao ta không muốn làm chưởng môn, ta cũng muốn biết đạo tâm của ngươi hướng về phương hướng nào." Lý Trường Tuyết nói.
Nàng lấy phù đưa tin ra đưa tới, sau đó đưa tay ra, giữa nguyên đó.
Liễu Bình lấy phù đưa tin của mình ra đặt lên tay của nàng.
Hai người trao đổi phù đưa tin.
"Nói tới đề tài vừa rồi đi, nếu như địa vị của ngươi trong tông môn đã cao như vậy, vậy hãy giúp ta tìm hiểu những người này có sống lại hay không đi."
Liễu Bình nói xong, sử dụng một pháp quyết.
Màn sáng hiện lên, ngưng tụ thành mấy người bị vạn quỷ phệ hồn mà chết kia.
"Là bọn họ sao... ta nhớ kỹ, lúc nào muốn câu trả lời?"
Lý Trường Tuyết hỏi.
"Càng nhanh càng tốt." Liễu Bình nói.
"Có quan hệ với tình trạng của thế giới này sao?" Nàng hỏi tiếp.
"Đúng." Hắn nói.
"Vậy thì ta đi ngay." Lý Trường Tuyết nói xong liền muốn đứng dậy.
"Chờ đã..."
"Còn có chuyện gì muốn nói sao?"
"Không có gì, ngươi còn có linh thạch sao?" Liễu Bình hỏi.
Lý Trường Tuyết giật mình mấy giây, cởi một túi trữ vật nhỏ từ bên hông xuống, đặt trước mặt Liễu Bình.
"Đây là toàn bộ linh thạch của ta, nếu như ngươi muốn..."
Liễu Bình không đợi nàng nói hết câu đã vẫy tay, túi trữ vật đó bay vào trong tay của hắn.
"Ba mươi ngàn linh thạch? Thật sự là mua bán lỗ vốn, thôi được rồi, hiện tại có vẻ như linh thạch càng đắt giá hơn..."
Liễu Bình cất túi trữ vật đi, tiện tay ném một thanh kiếm cho đối phương.
Đây là một thanh kiếm nhỏ, hơi ngắn nhưng rất đẹp.
"Ly Sầu! Thần khí trấn phái của môn phái ta."
Lý Trường Tuyết vỗ nhẹ thân kiếm, trên mặt hiện lên vẻ kích động.
Liễu Bình nói: "Ta nhận linh thạch của ngươi, còn thanh kiếm này coi như bán cho ngươi."
Lý Trường Tuyết ngẩn người.
Từ trước tới giờ, Thần khí đều là vô giá.
Mặc cho ngươi có bao nhiêu linh thạch, bảo vật đi chăng nữa, cũng không thể mua được một Thần khí.
"Vì sao?" Nàng hỏi.