Chương 111: Vô địch
Liễu Bình ngồi xuống một đống gạch đá khác, hỏi với vẻ tò mò: "Người anh em, tại sao anh lại biến thành một cái cây?"
"Nói ra rất dài dòng, với lại đây cũng là cơ mật, nếu như cậu biết có lẽ sẽ bị xử tử đó." Gương mặt kia nói.
Liễu Bình giật mình, vội vàng xua tay nói: "Vậy thì ta không muốn biết."
"Ừ, vậy mới đúng." Gương mặt kia hài lòng nói.
Nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, nghĩ một lát, hỏi: "Cậu là Người gác đêm, đúng chứ? Bao tuổi rồi?"
"Mười chín, sắp hai mươi rồi." Liễu Bình nói.
"Còn trẻ như vậy đã có thể làm Người gác đêm, thật sự không đơn giản, quê hương của cậu ở đâu?"
"Hoang dã, Phong Lan cốc... nơi đó đã bị thế giới Tử Vong nuốt sạch rồi, chỉ có ta sống sót trở về."
"Thật sự may mắn, cậu có năng lực gì?"
"Khi chiến đấu, trực giác của ta rất chuẩn, trực giác trong thời điểm sinh tử cũng rất chuẩn."
Gương mặt kia mỉm cười, nói:
"Người có thể sống sót trong vùng hoang dã, đều cần trực giác như dã thú, cậu là một ví dụ rất sống động về điều này."
Lúc này, đường chân trời tản ra một luồng sáng, dần dần xua tan đi bóng đêm.
Nắng sớm cuối cùng cũng xuất hiện.
Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ bóng đêm rút đi, biến mất hoàn toàn.
Bầu trời dần dần sáng.
Gió trong hoang dã mang theo khí tức ẩm ướt thổi tới.
Thế giới sáng tỏ.
Liễu Bình cảm thán: "Còn sống thật tốt."
"Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể sống sót trở về." Gương mặt kia cũng cảm khái nói.
"Thế nhưng đồng đội của ta lại không thể trở về, bọn họ đều đã chết." Liễu Bình lộ ra vẻ đau thương.
Gương mặt kia nhìn hắn.
Mười chín tuổi... có được trực giác kinh khủng, năng lực sinh tồn mạnh hơn phần lớn người.
Khi mình sắp bị thế giới Tử Vong mang đi lại còn cứu được mình.
"Nghe đây, nhóc, cậu đã cứu ta một mạng, chẳng mấy chốc ta sẽ làm cho cậu biết rõ, cứu được ta là một chuyện quan trọng cỡ nào." Gương mặt kia nói.
"Anh đang nói cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
Gương mặt kia há miệng, phun một tấm thẻ bài ra ngoài.
Trên thẻ bài có vẻ một Thần điện đang bốc cháy, bên trong có các loại sinh vật kỳ lạ không phải người, những sinh vật này ngồi xung quanh một chiếc cân thiên bình, ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía hai bên chiếc cân này.
Gương mặt kia nhìn chăm chú lên thẻ bài, cảm thán: "Đây là 'Đặt cược với Ma Vương', nếu như ta không thể sống sót trở lại Sinh giới, mọi thứ của ta đều thuộc về Ma Vương, thế nhưng nếu như ta có thể trở về..."
Ầm!
Một tiếng vang trầm, tấm thẻ bài kia bị đánh bay ra ngoài.
Có người phục kích ở một nơi gần đó!
Gương mặt trong thân cây run lên, sắc mặt biến đổi, chợt quát lên: "Mau đuổi theo tấm thẻ kia, nếu không chúng ta đều phải chết!"
Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình động.
Tạm thời không nói mình có thể chết hay không, đầu tiên vị "Đại sư huynh" này không thể chết được!
Hắn ta là manh mối của toàn bộ kịch bản tại thế giới Tu Hành.
Để hắn ta còn sống, mình có thể biết được càng nhiều bí mật hơn!
Liễu Bình vẫy tay, tấm thẻ bài kia lại không bị Nhiếp Vật quyết lay động.
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:
[Tấm thẻ này ở vào trạng thái canh bạc vận mệnh, không thể bị pháp thuật ảnh hưởng, chỉ có thể dùng cơ thể tới nhặt.]
Phiền phức như vậy!
Liễu Bình nhảy lên, đuổi theo tấm thẻ đang bay đi xa.
Ầm!
Lại có một tiếng súng nữa vang lên.
Liễu Bình vẫn đang ở giữa không trung, bỗng rút Tuyết Ảnh ra bổ về phía sau lưng một đao.
Ánh đao hình bán nguyệt hiện lên chém về phía hư không, mà Liễu Bình cũng không quay đầu lại tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bài.
Ngay sau đó, hắn không thể không dừng lại giữa không trung.
Trong thần niệm của hắn, trong khoảnh khắc khi viên đạn kia tiếp xúc với ánh đao, bỗng phân thành hai nửa, một nửa tiếp tục bay về phía bản thân mình, một nửa khác thì hóa thành một cung tròn, từ trước mặt mình lao tới.
Còn có thể như vậy sao?
Liễu Bình không kịp nghĩ nhiều, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, vòng quanh người liên trảm mấy lần.
Ầm!
Hai tiếng vang lên cùng lúc, viên đạn tách ra chạm vào lưỡi đao, cả người Liễu Bình bị một lực cực lớn đẩy bay ra ngoài, như một con thoi bay giữa không trung, mà phương hướng vẫn là hướng tấm thẻ bài kia.
Chẳng những hắn chặn được đạn, thậm chí còn mượn lực đẩy của đạn để bay nhanh về phía trước hơn!
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Từng tiếng xạ kích liên tục vang lên từ trong hoang dã.
Liễu Bình không thể không dừng lại giữa không trung, lách thân tránh khỏi những viên đạn đó.
Trong nháy mắt, bóng ma tử vong hiện lên ở trong lòng...
Tất cả đường đi đều bị khóa chặt, nếu như mình tiếp tục đuổi theo tấm thẻ bài kia, chắc chắn sẽ chết!
Trong nháy mắt đố, Liễu Bình lao xuống dưới, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với tấm thẻ bài kia.
Ngay sau đó...
Oành!
Tiếng nổ khủng bố truyền tới, sóng xung kích tản ra bốn phía, làm cho đá vụn trong vùng hoang tàn này bay đầy trời.
Những viên đạn đó lại còn nổ tung!
Ánh mắt Liễu Bình bắn ra ánh sáng lạnh, bật cười nói:
"Độc ác thâm hiểm như vậy sao, thú vị..."
Loại đối thủ dùng súng như này, thuộc văn minh bên ngoài văn minh Tu Hành, mình chưa bao giờ gặp được, còn không biết khi đánh nhau sẽ có kết quả gì.
Hơn nữa, đối với một cao thủ thích dùng thủ đoạn thâm hiểm mà nói, nếu như có thể gặp được một cao thủ cũng thích dùng thủ đoạn thâm hiểm, song phương đều dùng thủ đoạn thâm hiểm chiến đấu, cuối cùng thủ đoạn thâm hiểm của mình chiến thắng thủ đoạn thâm hiểm của đối thủ...
Loại cảm giác thỏa mãn có được sau khi chiến thắng, không phải chiến đấu bình thường có thể sánh được.
Thật muốn chiến đấu với tên này một phen.
Thế nhưng không được.
Bí mật trên người "Đại sư huynh", liên quan tới vận mệnh của toàn bộ thế giới Tu Hành, mình không thể vì một trận chiến đấu, đã lộ ra toàn bộ thực lực của bản thân được.
"Đại sư huynh" đã tán đồng thân phận du dân hoang dã của mình, cũng có được tín nhiệm bước đầu rồi.
Lúc này, nếu mình thể hiện ra Thuật đao pháp, toàn lực chiến đấu với kẻ địch đang ẩn nấp kia, "Đại sư huynh" chắc chắn sẽ trở nên nghi ngờ.
Coi như ở trong văn minh Tu Hành mà nói, Thuật đao cũng là một loại phương thức chiến đấu rất đặc biệt.
Một thiếu niên mười chín tuổi tới từ hoang dã, tri thức vốn có hạn, làm sao lại biết được cách thức chiến đấu như vậy được chứ?
Thậm chí ngay cả bộ chiến giáp kiếm tu cao cấp kia cũng đừng nên lộ ra ngoài.
Vậy thì chỉ còn có thể dùng...
Phương thức chiến đấu giản dị nhất.