Chương 112: "Người dùng đao, nhất hướng vô địch."
Lúc này mới phù hợp thân phận của một Người gác đêm sơ cấp.
Liễu Bình trốn sau một vùng tường đổ, tiện tay dựng lên một tảng đá, dùng đao chém ra từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng điêu khắc nó thành hình người.
Nếu như quan sát tỉ mỉ mà nói...
Ừm, rất giống với mình.
À, vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, lại tìm được một hòn đá dài mảnh, điêu khắc nó thành một thanh trường đao, nhấn nó vào trong tay tượng đá.
Được rồi!
Liễu Bình nâng tượng đá, vận toàn lực, hét: "Giết!"
Tượng đá hình người bị hắn ném mạnh ra ngoài, hóa thành một bóng người lao nhanh...
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Quả nhiên, lại có một băng đạn bắn tới.
Tượng đá hình người chỉ bay được một khoảng cách đã bị bắn nát, tản ra từng đợt khói bụi.
Cùng lúc đó...
Khoảng mười trượng xa, Liễu Bình đã nhặt tấm thẻ bài kia lên.
Gốc cây kia nằm trên mặt đất, cũng nhìn được quá trình chiến đấu bên kia, thấy vậy thì mừng lớn nói: "Nhanh, mau tới đây, đưa tấm thẻ đó cho ta, chúng ta sẽ thắng!"
Liễu Bình đã cầm thẻ bài này trnog tay, đã không còn lo lắng, vừa đi về phía gốc cây kia, vừa múa trường đao, đập bay tất cả đạn phóng tới.
Đi tới nửa đường, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kỳ quái...
Mặc dù đạn của đối phương bắn tới vẫn rất nguy hiểm, thế nhưng thiếu đi cái gì đó.
Loại cảm giác lúc nào cũng chuẩn bị hại người kia, đã biến mất.
Lại còn có thêm một loại cảm giác máy móc.
Hơn nữa, nếu như là cao thủ chiến trường, chỉ dựa vào viên đạn đầu tiên khi bắn vào tượng đá cũng đã nên phản ứng lại được rồi, mà sẽ không tiếp tục bắn về phía tượng đá.
Không đúng.
Liễu Bình nheo mắt lại, nhìn về phía hoang dã.
Kích hoạt "Kiến Văn Như Danh"!
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên, đánh dấu tại một lùm cây trong hoang dã:
[Người máy chiến đấu đa chức năng loại ẩn núp, đang trong trạng thái tự động chiến đấu.]
Là người máy đang bắn phá!
Thảo nào cảm giác của mình lại khác với khi nãy.
Đối phương đặt một người máy ở phía xa bắn phá, ý định để cho mình còn tưởng hắn ta vẫn còn ở trông hoang dã.
Vẻ mặt Liễu Bình như thường, vừa dùng trường đao chém bay đạn đi, vừa nhanh chóng đi tới gần gốc cây kia.
Cái tên vừa rồi bắn lén mình, rất có thể đã tiến vào phạm vi của thị trấn.
Tới sao?
Ngươi ở nơi nào?
Bỗng nhiên, có một tiếng vang nhỏ truyền tới từ phía sau một đống đổ nát.
Liễu Bình bỗng dừng lại, rồi quát lớn: "Chết!"
Hắn xông vào trong đống đổ nát, trong nháy mắt chém ra mấy chục luồng ánh đao.
Ầm...
Toàn bộ đống đổ nát sụp đổ, bụi mù bốc lên tận trời, che đậy toàn bộ ánh sáng xung quanh.
Gió thổi tản bụi mù.
Liễu Bình nhìn về phía thi thể trước mặt.
Đây là một người cao gầy mặc một bộ quân phục ngụy trang dã chiến, trong tay còn có một quả lựu đạn, chỉ chút nữa là đã ném ra ngoài.
"Mặc dù ngươi cũng rất thâm hiểm, thế nhưng thân là một kẻ chiến đấu tầm xa, lại bị một người tay ngắn như ta tiếp cận, kết cục đương nhiên sẽ không quá tốt." Liễu Bình nói.
Hắn vẩy hết vết máu bên trên Tuyết Ảnh đao, nhanh chân bước tới gốc cây kia.
"Nhanh, đưa thẻ bài cho ta!"
Gương mặt trên thân cây vẫn đang hò hét, thanh âm rất vội vàng.
"Đến rồi đến rồi!" Liễu Bình cười nói.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:
[Ngươi kích hoạt năng lực siêu phàm của Người gác đêm: Tăng Cường Sức Bật!]
[Tốc độ cùng lực công kích của ngươi tăng lên gấp ba.]
[Thời gian hiệu lực: 10 giây.]
Liễu Bình đi mấy bước, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
Một khẩu súng shotgun hai nòng xuất hiện trong tay của hắn, chỉ hướng về hư không bên trái.
Ầm... ầm...
Liên tục hai phát súng vang lên!
Một bóng người bị đạn ghém bắn trúng, hiện lên từ trong hư không.
"Ngươi!"
Bóng người kia vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi, vừa mới nói được một chữ, Liễu Bình đã ném đi khẩu shotgun, đổi thành một khẩu tiểu liên mini, bóp mạnh cò súng!
Tạch tạch tạch tạch tạch...
Trong một hơi thở ngắn ngủi, một băng đạn đã bị bắn sạch.
Liễu Bình bước về phía trước, cả người như tàn ảnh lao tới, khẩu tiểu liên trong tay đã được đổi thành súng ngắn.
Tia lửa tóe ra!
Trong nháy mắt đã bắn sạch năm viên đạn!
Mặc dù nói thì chậm, thế nhưng trên thực tế mới qua hai hơi thở.
Shotgun hai nòng, súng tiểu liên mini, súng ngắn đều hết đạn...
Bóng người kia còn cầm trên tay một đoàn băng sương, thế nhưng chưa kịp ra tay đã bị đạn ghém bắn bay ra ngoài, vừa cố nén đau đớn chuẩn bị phản kích thì lại phải dùng toàn lực né tránh đạn tiểu liên, tiếp tục muốn phản kích thì lại bị súng ngắn áp chế, đành phải tiếp tục trốn tránh.
Mà khi Liễu Bình bắn hết đạn, đã tới gần đối phương.
Đao ra...
Trong đống đổ nát xám lụn bại, xuất hiện một luồng sáng lạnh đẹp như ảo mộng, như gió xuân ấm áp phất qua mặt bóng người kia.
Ngay cả đạn mà bóng người kia còn có thể tránh né, thế nhưng khi đối mặt với trận gió mát này lao tới thì lại có cảm giác bàng hoàng luống cuống, không thể ngăn cản.
Hai người xẹt qua nhau.
Bóng người cứng lại, không cam tâm nói: "Không phải ngươi chơi cận chiến sao? Tại sao lại đổi dùng súng?"
Liễu Bình nói: "Không phải ngươi vẫn bắn phá ở vùng hoang dã sao? Tại sao lại ở nơi này?"
"Rõ ràng ngươi đã giết chết một kẻ mai phục rồi." Bóng người nói.
"Tên kia đã chết khoảng năm tiếng trước, khi đao chém trúng hắn ta, cơ thể của hắn ta đã cứng lại rồi." Liễu Bình nói.
"Vì sao khi trước không cứu gốc cây kia?" Bóng người hỏi.
"Khi ta giết thi thể kia, đống đổ nát sụp đổ, tro bụi bay lên, âm thanh ồn ào, ngươi thừa dịp đó khống chế hắn ta, chôn mười lăm cạm bẫy xung quanh hắn ta." Liễu Bình nói,
Bóng người im lặng, thở dài nói: "Một đao vừa rồi... là loại đao pháp nào?"
Liễu Bình nói: "Vô địch."
"Vô địch?" Bóng người hỏi.
"Người dùng đao, nhất hướng vô địch." Liễu Bình nói.
"Thật sự tiếc nuối, cả đời ta đều chưa từng gặp loại đao pháp này." Bóng người cúi đầu nói.
"Hiện tại nhìn thấy rồi chứ." Liễu Bình mỉm cười.
Bóng người bắn ra một vùng sương máu, ngưng trên không trung thật lâu không biến mất.
Hắn ta từ từ quỳ xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.