Chương 113: Thần linh
Gốc cây vẫn nằm yên trên mặt đất, lớn tiếng nói:
"Này!"
"Không được qua đây!"
"Nơi này đều có cạm bẫy, chỉ có phía sau lưng ta là an toàn... cậu đi về phía sau lưng của ta, ta sẽ nói cho cậu biết nên đi như thế nào!"
Liễu Bình cũng lớn tiếng nói: "Được rồi, chờ một lát."
Hắn vòng một vòng lớn, đi tới phía sau gốc cây.
"Bên trái phía trước bước ba bước, đúng, lại lướt sang phải năm bước."
"Tiến lên hai bước."
"Lại quẹo qua phải."
...
Sau một lúc lâu, cuối cùng Liễu Bình cũng vác gốc cây lên vai, chậm rãi bước ra khỏi đống cạm bẫy có trên mặt đất.
"Có một vấn đề rất nghiêm trọng, về sau trong chiến đấu cậu phải chú ý." Người cây nói.
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Cậu không thể chỉ nghe tiếng vang đã vọt vào trong khu vực đó... dù sao cậu không biết bên trong có cái gì, chưa biết chừng trong đó là một cạm bẫy khác thì sao, nếu như là cạm bẫy, cậu sẽ chết." Người cây nói.
Liễu Bình run lên, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ chân thành: "Cám ơn anh nhắc nhở, về sau ta sẽ chú ý."
Trước khi mình vào trong cũng đã biết bên trong là người chết rồi.
Thế nhưng không thể nói những lời này được, dù sao mình chỉ là một người tới từ hoang dã, quá nhiều thứ còn không hiểu.
Người cây thấy dáng vẻ của hắn thì cũng bật cười.
Đứa nhóc trước mắt này, mắc một sai lầm duy nhất trong trận chiến vừa rồi chính là xông vào trong khu vực đó.
Sai lầm như vậy rất nghiêm trọng.
Thế nhưng nếu xét tới tuổi cùng kinh nghiệm của cậu ta, cũng có thể xem trận chiến vừa rồi rất không tệ.
"Ha ha ha, thả lỏng, làm một người từ hoang dã biến thành Người gác đêm sơ cấp, cậu đã làm rất tốt, vấn đề của cậu là chưa từng gặp phải Chức nghiệp giả." Người cây nói.
"Chức nghiệp giả đều rất mạnh sao?" Liễu Bình hỏi.
"Khó nói, có đôi khi ngay cả ta cũng không biết lĩnh vực sở trường của kẻ địch trước mặt là gì." Người cây nói.
"Vì sao lại vậy?" Liễu Bình lộ ra vẻ ngỡ ngàng, hỏi tiếp.
"Bởi vì văn minh phát triển quá đa dạng, cậu không thể biết được văn minh bối cảnh của đối phương là gì, như vậy thì không thể phán đoán năng lực của đối phương thiên về phương diện nào." Người cây nói.
"Thiên hướng phương diện là sao?" Liễu Bình hỏi tiếp.
Đối phương cũng không muốn giải thích nhiều, nên đổi đề tài:
"Chính là phương hướng văn minh phát triển... nói những này đối với cậu mà nói vẫn còn quá sớm, hiện tại hãy đặt tấm thẻ bài kia lên đỉnh đầu của ta đi."
Tạm thời không thể moi ra càng nhiều tình báo.
Liễu Bình cảm thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng vẫn đặt thẻ bài lên đỉnh đầu người cây.
Tấm thẻ bài đó lập tức hóa thành một luồng sáng, rải đều khắp cả gốc cây.
Ầm!
Một tiếng vang trầm vang lên.
Cây vỡ tan ra, một người leo từ trong thân cây lên.
Khắp cơ thể người này đều có vết thương, toàn thân vết máu loang lổ, vừa đứng dậy đã nói:
"Dựa theo khế ước với Ma Vương, ta đã sống qua đêm tối, tới được bình minh, xin hãy chữa trị mọi vết thương trên người ta, khôi phục tổ bài của ta."
Trong ánh sáng truyền ra từng đợt tiếng cười trầm thấp.
"Vậy mà ngươi cũng sống tiếp được... như vậy, lần sau chúng ta lại đánh cược một lần nữa."
Toàn bộ điểm sáng nhập vào trong cơ thể người này.
Vết thương trên người hắn ta khôi phục mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được, không để lại chút vết thương nào cả.
Cho tới lúc này, người này mới thở phào một hơi.
Hắn ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, gật đầu thăm hỏi Liễu Bình:
"Là người cứu mạng của ta, cậu có thể biết tên của ta, tên ta là La Sinh."
"La Sinh?" Liễu Bình lặp lại.
"Đúng, chuyện mà ta làm chính là cơ mật, cho nên chuyện mà cậu cứu ta cũng không thể ăn nói lung tung... ta sẽ dùng những cách khác để báo đáp cậu."
La Sinh ngẫm nghĩ, nói: "Hiện tượng thiên trụy đêm hôm qua chính là một bí mật, một bộ phận trong đó ta có thể nói cho cậu biết... ở những thế giới bên ngoài, một vài thế giới bỗng nhiên gặp phải diệt vong, chuyện này là chuyện không thể khống chế, với lại tạm thời vẫn chưa có người nào biết được chuyện này."
Hắn ta đốt một điếu thuốc, nói tiếp: "Tên cậu là gì?"
"Liễu Bình."
"Liễu Bình, cậu phải chịu trách nhiệm báo cáo chuyện này lên, đây là một công lao rất lớn."
"Vậy còn anh? Nếu như anh đã biết chuyện này, đáng lẽ ra công lao nên thuộc về anh mới đúng." Liễu Bình khó hiểu nói.
La Sinh ngạc nhiên nhìn về phía Liễu Bình, bật cười nói: "Người trẻ tuổi, cậu luôn luôn nghĩ cho người khác như vậy là không được, thế nhưng ta lại rất thích cậu."
"Bởi vì ta cứu được anh?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, trước khi đêm qua tiến đến, ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở vào hoàn cảnh như vậy, đó là tuyệt vọng chân chính, cho nên ta mới có thể không quan tâm mọi thứ, sử dụng tấm thẻ bài đánh cược với Ma Vương, trốn trong gốc cây bảo vệ tính mạng... May mà cậu xuất hiện, cậu sẽ không hiểu cảm giác của ta khi đó đâu."
Hắn ta dùng sức vỗ vai Liễu Bình, cảm khái nói.
Liễu Bình cũng không nói chuyện, chỉ là sững sờ nhìn hắn ta.
Đương nhiên là ta biết cảm giác của ngươi rồi, chính ta là người hại ngươi như vậy mà.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi thật sự lợi hại.
Con quái vật có danh hiệu "Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng" kia chính là cựu thần linh, lại còn không thể giết chết ngươi, còn bị ngươi trốn thoát.
Thẻ bài sư... thật đúng là thú vị...
Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.
"Được rồi, chúng ta xem xem cái tên kia là kẻ nào đi."
La Sinh đi về phía thi thể kia.
Hắn ta lật tới lật lui quan sát, lại thấy được một nhóm chữ viết mơ hồ không thể nhận ra ở trên cánh tay của đối phương.
Vẻ mặt La Sinh dần dần trở nên nghiêm túc.
"Đây là thần văn của Nữ sĩ Tra Tấn... Là nô lệ của nàng, không nghĩ tới lại nhanh như vậy..."
Liễu Bình phía sau hắn ta hỏi: "Nữ sĩ Tra Tấn là ai?"
"Nàng là Thần linh, là ác thần, đang triển khai chiến tranh đối với chúng ta." La Sinh nói.
Hắn ta đi đi đi lại, giống như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó vậy.
Một lúc lâu sau...
Hắn ta bỗng dừng lại, tiện tay ném một tấm thẻ bài ra ngoài.
Bụp!
Tấm thẻ bài đó hóa thành một robot cao mấy mét, khoang điều khiển cũng dần dần mở ra.
"Ta cần phải báo cáo những chuyện khác, nhóc, cố gắng mạnh lên đi, nếu như cậu có thể sống đủ dài trong trận chiến tranh này, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp mặt."
La Sinh nhảy lên robot, nói với Liễu Bình.
Robot nhanh chóng bay lên bầu trời, vạch ra một đường thẳng dài, biến mất tại cuối chân trời.