Chương 114: "Thì ra là thế."
Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc lâu.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mặt hắn:
[Ngươi nhận được tình báo chiến tranh: Nguy hiểm tiếp cận.]
[Ngươi chính mắt nhìn thấy thần chiến giữa Tra Tấn cùng Thống Khổ, cũng đã chiến đấu với nô lệ của Nữ sĩ Tra Tấn.]
[Ngươi biết được tên của một vị cao thủ bắt linh, cũng thành lập liên hệ, đạt được tình báo tương ứng.]
[Điểm diễn của ngươi tăng thêm một điểm.]
[Điểm diễn hiện tại: 5/10.]
Được.
Người này còn sống, cũng để lại tên của mình.
So với người chết, có thể dễ dàng nhìn thấy bí mật của người sống hơn.
Người này biết được số hiệu của Người bán rượu, chắc hẳn có quan hệ với tổ chức sau lưng Người bán rượu.
Như vậy cũng dễ nói.
Sớm muộn mình cũng sẽ tìm hiểu tới cùng, biết rõ bí mật phía sau người này.
Liễu Bình nói: "Này, ta đã thăm dò được nhiều chuyện như vậy, dù gì thì ngươi cũng nên nhắc nhở ta chút, nói cho ta biết nên làm cái gì tiếp theo chứ."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Bản Danh Sách hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả, không thể nhắc nhở ngươi bất cứ chuyện gì.]
[Ngươi cần tự mình tìm kiếm manh mối.]
[Khi ngươi thu hoạch được bí mật, có thể trao đổi thành điểm diễn với Danh Sách, để thu hoạch được một loại năng lực siêu phàm nào đó.]
Liễu Bình đọc xong thì lắc đầu nói: "Người khác cần tiền, ngươi lại thích bí mật... được rồi, thực ra ta cũng rất muốn biết mọi bí mật trong thế giới này."
Hắn chợt nghe được âm thanh nào đó.
Có một bóng người khác từ nơi sâu trong khu đổ nát đi ra.
Người máy S0005.
Nó bước từng bước ngang qua nơi đổ nát, đi về phía Liễu Bình, trong miệng phát ra những tiếng máy móc:
"Xin hãy đưa thẻ căn cước của ngươi ra, ta cần kiểm tra thân phận của ngươi."
Liễu Bình nhìn chằm chằm người máy này.
Trên đỉnh đầu người máy không hiện lên bất cứ chữ gì.
Thế nhưng khẩu súng trong tay người máy lại chỉ về phía Liễu Bình, thả ra những tia sáng nhỏ.
Những tia sáng này chiếu thẳng tới người Liễu Bình, mang theo một loại sát cơ nào đó.
"Lại là kiểu này."
Liễu Bình thở dài, lấy tấm chứng minh Người gác đêm trên người mình ra, đưa cho người máy.
Lần trước đoàn diệt, cũng là người máy này đi ra, hỗ trợ phục sinh Người bán rượu.
Ánh mắt người máy bắn ra một vệt ánh sáng, lướt qua tấm thẻ kia.
"Thông qua kiểm tra."
"Đáng chết, đúng là ngươi rồi, không nghĩ tới cả thị trấn đều bị san thành đất bằng, thật sự làm ta sợ chết khiếp."
Trong giọng nói của người máy có thêm cảm xúc, không còn khô khan như trước.
Súng trong tay nó nhanh chóng biến hình, cuối cùng hóa thành một cái cờ lê, bị nó thu vào trong đũng quần.
"Chỉ dựa vào một tấm thẻ, làm sao mà ngươi có thể xác định thân phận của ta?" Liễu Bình hỏi.
"Thẻ căn cước có thể giám sát sóng linh hồn của người sở hữu, nếu như linh hồn bị thứ gì khác chiếm lấy, tấm thẻ sẽ tự động hủy diệt." Người máy nói.
"Thì ra là thế, ngươi vẫn luôn ở nơi này chờ chúng ta trở về sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng thế." Người máy nói.
"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, muốn giữ vững nơi này rất khó khăn." Liễu Bình cảm thán nói.
"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Người máy hỏi.
"Ngươi không biết sao?" Liễu Bình nói.
"Công việc của ta khác với các ngươi, chức trách của ta là bảo vệ tính mạng, tới ngày hôm sau bắt đầu thanh lý, cho nên mỗi lúc trời tối ta đều trốn trong mật thất dưới đất." Người máy nói.
"Thì ra là thế."
Liễu Bình nói chuyện đã diễn ra vào tối hôm qua một lần.
"Thật hay giả? Chuyện này rất quan trọng, không thể nói dối, nếu không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng." Người máy nghiêm túc nói.
"Thật." Liễu Bình nói.
"Rất tốt, như vậy chúng ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốn nghe tin tức nào?" Người máy hỏi.
"Tin tức xấu." Liễu Bình nói.
"Tin tức xấu là đám người Karadu đều đã chết." Người máy nói.
"Chẳng lẽ không phải ta vừa nói tin tức này cho ngươi sao?" Liễu Bình tức giận nói.
"Thế nhưng nó đúng là tin tức xấu." Người máy vẫn kiên trì nói.
"Ngươi hãy nói tin tức tốt đi."
"Tin tức tốt là ngươi đã thu hoạch được tình báo rất tốt, nếu như chúng ta thả tin tức này ra ngoài, người phía trên mà biết được thì có lẽ cả ngươi lẫn ta đều không bị bất cứ trách phạt nào cả." Người máy nói.
"Người phía trên... là chỉ ai?" Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta đều thuộc về công ty, Ám Vụ trấn cũng do công ty thành lập nên." Người máy nói.
Liễu Bình chần chờ, hỏi tiếp: "Công ty là..."
"Một loại tổ chức mang tính lợi nhuận, thuận tiện nói thêm một câu, giáo dục thường thức mà ngươi tiếp nhận vẫn quá ít." Người máy nói.
"Ai làm chủ công ty?" Liễu Bình nhạy bén hỏi.
"Thần linh." Người máy đáp.
"Thần linh?" Liễu Bình lặp lại.
"Nhóc, nghe cho kỹ, công ty chúng ta là do Nữ thần Thống Khổ mở ra, nàng làm ăn tại vùng này." Người máy nói.
"Thần linh cũng làm ăn?" Liễu Bình khoanh tay cay mày nói, cảm thấy rất khó tin.
"Đương nhiên, ai không cần tiền chứ? Ngươi, ta, Người bán rượu cùng nơi này đều là tài sản của Nữ thần Thống Khổ."
Người máy không nhịn được mà nói.
Hai ngón tay máy móc nhẹ nhàng kẹp thẻ căn cước của Liễu Bình.
"Được rồi, Người gác đêm Liễu Bình, hiện tại tới lượt ngươi làm ra lựa chọn." Người máy S0005 nói.
"Lựa chọn gì?" Liễu Bình hỏi.
Người máy nói: "Ngươi là người sống duy nhất, hiện tại hãy làm ra lựa chọn, báo cáo tin tức cho công ty, hay là từ bỏ nơi này, lập tức chạy trốn vào trong hoang dã."
Nó lại giải thích: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ đánh dấu trên thẻ căn cước của ngươi là 'đào ngũ', sau đó truyền cho công ty; nếu như ngươi ở lại, như vậy thì cần ngươi báo cáo tình huống cho công ty, phúc họa tự chịu."
"Ta tới báo cáo đi, chạy trốn không có ý nghĩa." Liễu Bình nói.
"Nói rất hay, đàn ông phải như vậy, đã có tính kỷ luật còn có cả tác phong cứng rắn nữa." Người máy nói.
Nó nâng cánh tay lên ấn vào một cái nút.
Tường thành sắt thép bao quanh thị trấn dần dần dâng cao.
Liễu Bình nhìn về phía tường thành sắt thép.
"Ban ngày cũng dựng tường thành sao?" Hắn hỏi.
"Đây là tường thành tự động chiến đấu, có thể đề phòng thú hoang cùng ác ôn trong hoang dã vào ban ngày... có chút ít còn hơn không đi, dù sao cũng không có người bảo vệ." Người máy nói.
"Như vậy sau đó thì sao?"
"Chúng ta phải đưa tình báo trở về công ty." Người máy nói.
"Muốn làm thế nào?"
"Rất đơn giản."
Người máy ngồi xổm xuống, chậm rãi biến hình, lại biến thành một buồng điện thoại.
"Ta đã yêu cầu kết nối với công ty, chờ tiếng chuông vang lên, ngươi hãy kết nối điện thoại, nghĩ tình báo trong đầu một lần." Buồng điện thoại nói.
"Chỉ cần nghĩ một lần thôi sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, ta sẽ phụ trách chuyển đổi suy nghĩ của ngươi trở thành hình ảnh, truyền lại cho công ty."
Liễu Bình trầm ngâm.
"Thế nào?" Người máy hỏi.
"Không sao, bắt đầu đi." Liễu Bình nói.
"Được."