Chương 115: Thế thân của thần linh
Mấy phút sau...
Bỗng nhiên, buồng điện thoại vang lên từng đợt tiếng chuông.
Liễu Bình đi vào, kết nối điện thoại, đặt ống nghe ở bên tai.
"Bắt đầu." Giọng nói của người máy vang lên.
Liễu Bình nhắm mắt lại, nhớ lại những cảnh tượng mà đêm qua đã diễn ra.
Thế giới bên ngoài sụp đổ, rơi xuống thế giới Tu Hành.
Ám Vụ trấn bị hủy diệt.
Con quái vật kinh khủng kia xuất hiện.
Mình không thể làm gì đành phải trốn tránh.
Đổi vị mà nghĩ, nếu mình là người quản lý, có lẽ cũng không quan tâm nguyên nhân hủy diệt của một thị trấn nhỏ nơi biên giới, coi như biết được nguyên nhân, cũng chưa chắc sẽ vi phạm quy tắc đã có, khai ân cho một vài Người gác đêm nho nhỏ không quen biết.
GIết mình, đối với người quản lý mà nói đó cũng là một loại phương thức quản lý.
Thế nhưng mà...
Nếu như Người gác đêm này thăm dò được chuyện quan trọng như thế giới bên ngoài sụp đổ...
Loại chuyện này tuyệt đối sẽ dẫn theo kỳ ngộ cực lớn!
Có lẽ, người quản lý sẽ động tâm.
Đây mới là đường sống của mình!
Hơn nữa cái tên La Sinh kia cũng đã nói, vẫn chưa có người nào biết nơi này đã diễn ra chuyện gì!
Liễu Bình chọn lựa những cảnh tượng để nghĩ tới cũng hoàn tất, chậm rãi mở mắt ra.
"Ta đã hoàn thành." Hắn nói với buồng điện thoại.
"Như vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được." Giọng nói khẩn trương của người máy vang lên.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mặt trời đã lên cao, đang dần dần đứng giữa bầu trời.
Thời gian dần dần tới buổi trưa.
Liễu Bình xuất thần quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bỗng nhiên bên tai truyền tới từng đợt tiếng vang.
Trong ống nghe, một giọng nữ dễ nghe vang lên:
"Người gác đêm thực tập Liễu Bình, xin hãy đứng tại chỗ không nên di động, chúng ta đang xác định tọa độ của ngươi, mười giây sau ngươi sẽ được dịch chuyển trở lại công ty."
Liễu Bình mở to hai mắt.
Không dùng bất cứ pháp trận cùng ngoại lực nào, cứ như vậy dịch chuyển mình trở lại sao?
Xem ra chuyện này quan trọng vượt quá sự tưởng tượng của bản thân mình.
Mười giây trôi qua rất nhanh.
Bỗng nhiên, nơi sâu trong bầu trời truyền tới từng tiếng xé gió sắc bén.
Giống như có thứ gì đang lao về phía buồng điện thoại vậy.
Ngay sau đó...
Trời đất quay cuồng.
Liễu Bình còn chưa kịp cảm ứng gì, đã phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Bóng đêm, hoang dã, đống đổ nát đã biến mất hoàn toàn, trước mắt hắn là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Từng công trình kiến trúc do kim loại đúc thành cao vút trong mây, tựa như rừng sắt thép.
Mặt ngoài những kiến trúc này có rất nhiều lỗ hổng chỉnh tề, được pha lê bao phủ, hình thành từng cánh cửa sổ, chứng minh bọn chúng là sản phẩm của văn minh Nhân loại.
Các loại máy bay là sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật bay lượn trên bầu trời.
Mà Liễu Bình thì đứng trong buồng điện thoại, xuất hiện trong một sân thượng trên một tòa nhà cao tầng.
Trong sân thượng, một cô gái mặc váy dài màu đen đi tới, đưa tay mở buồng điện thoại ra, mỉm cười với Liễu Bình:
"Cậu thật trẻ tuổi, thế nhưng hiện tại đã sắp tới trưa rồi, ngay sau đó ban đêm sẽ xuất hiện, chuyện liên quan tới cậu thì để đó bàn lại sau, hiện tại quan trọng chính là, những hình ảnh mà cậu vừa nghĩ ra đó, là thật sao?"
Liễu Bình nhìn về phía cô gái váy đen này.
Trên đỉnh đầu nàng ta hiện lên từng hàng chữ nhỏ:
[Thế thân Thần linh, cảnh giới Phong Thánh.]
[Hiệu quả: Thần linh có thể giáng lâm trên thân thể này bất cứ khi nào, xử lý công việc trên nhân gian.]
Nàng ta là thế thân của Nữ thần Thống Khổ!
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, gật đầu nói: "Là ta tự mình chứng kiến."
Cô gái cúi đầu nhìn về quyển sách trên tay.
Trên sách có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Phát hiện nói dối: thông qua.]
[Hắn thực sự nói thật.]
Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp.
Lúc này, sắc trời nhanh chóng tối xuống.
Toàn bộ thế giới hóa thành bóng đêm trong nháy mắt.
Thế nhưng lại có vô số kiến trúc kim loại dần dần được thắp sáng bởi vô số đèn đuốc, chiếu sáng bầu trời đêm, làm cho nơi đây thành một thành phố không đêm.
Liễu Bình chưa từng gặp được cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
"Xin hỏi... rõ ràng là giữa trưa, tại sao màn đêm đã buông xuống rồi?" Hắn hỏi.
"Bởi vì Nữ sĩ Tra Tấn đang tiến công thế giới của chúng ta." Cô gái nói.
Cô ta nhìn về phía Liễu Bình, cũng khá rõ thân phận của hắn.
Đây là một người thiếu niên.
Từ thẻ căn cước mà xét, hắn trưởng thành từ trong hoang dã, là một người nhặt rác.
Lưu dân sống trên hoang dã quá là nhiều, có thể trở thành người nhặt rác lại rất ít.
Các lưu dân nguyện ý chém giết lẫn nhau vì một ổ bánh mì, cũng không dám đi tới thế giới Tử Vong.
Ngay cả lưu dân cũng biết...
Trong thế giới Tử Vong, có thể bị quái vật Tử Vong ăn hết cũng coi như là trường hợp tốt.
Mà người thiếu niên này chẳng những trở thành người nhặt rác, còn có được thân phận của Ám Vụ trấn... mặc dù chỉ là một Người gác đêm tại thị trấn nhỏ nơi biên giới.
Điều này chứng minh hắn có tiềm chất của một nhân tài.
Hơn nữa, hắn còn sống tiếp được.
Hắn còn cung cấp tin tức tình báo có giá trị như vậy...
Dựa vào phản hồi của ba trăm hai mươi loại giám sát được lắp đặt xung quanh mà xét, người thiếu niên này chỉ mới mười chín tuổi, các hạng đặc thù của thân thể cùng sóng sinh vật phản ứng tạo ra bản đồ gen với hình thái cực kỳ đẹp đẽ.
Có lẽ phải mất vài trăm năm thì trên hoang dã mới có thể xuất hiện một người như vậy.
Có rất nhiều người cố gắng qua, thế nhưng vẫn chưa kịp trưởng thành đã chết mất.
Có đôi khi, may mắn vượt quá rất nhiều thứ.
Nhân tài như vậy, nên thuộc về công ty, nỗ lực toàn bộ mọi thứ vì công ty.
Đương nhiên...
Cần phải đưa ra một chút đầu tư trước.
Cô gái mỉm cười thân thiết, nói: "Liễu Bình, cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là gì?"
Liễu Bình giật mình, còn không kịp phản ứng lại được.
Hắn đang bị hỏi.
Trong thế giới Tu Hành, cho tới bây giờ không ai hỏi hắn như vậy cả.
Sư phụ chỉ dạy bảo, hầu như không đánh giá.
Mà những người khác...
Những người khác chỉ khen ngợi.
Vấn đề này đưa tới sự hứng thú của Liễu Bình.
Hắn suy nghĩ một lúc, trả lời: "Ta thích sáng tạo những thứ chưa từng xuất hiện, điều này coi như ưu điểm sao?"