Chương 119: Làm cách nào để một quả trứng gà tạo thành tổn thương đối với Tề Luật?
Người bán rượu lộ ra vẻ thương hại, nói: "Quy tắc của thử thách chính là như vậy, chính do cậu chọn, không trách được bất cứ kẻ nào."
"Có thể bắt tay giảng hòa không? Có thế hòa không phân thắng bại hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Không có, nếu như cậu thua, linh hồn của cậu sẽ thuộc về Nữ thần Thống Khổ." Người bán rượu nói.
Hắn ta vỗ tay đánh "bộp".
Ầm!
Tấm thẻ bài mà hắn ta rút ra cũng biến mất.
Tề Luật mặc một bộ áo giáp hạng nặng, cầm rìu chiến trong tay, xuất hiện ở trên quầy bar.
"Lại gặp mặt, Liễu Bình."
Tề Luật nói, nâng cao rìu chiến trong tay lên...
"Thuận tiện nói một câu, 50 giây sau, ta sẽ rút thêm một lá bài nữa." Người bán rượu nói.
Ầm!
Rìu chiến chém mạnh ra một luồng sáng hình lưỡi búa, chém toàn bộ quán rượu thành hai nửa.
Liễu Bình thấy tình huống không ổn, sớm đã chạy ra khỏi quán rượu, đi tới con đường đá vụn bên ngoài.
Sau khi tăng lên tới Kim Đan, thân thể của hắn cũng đã được tăng lên trên diện rộng, tốc độ lẫn lực lượng đều được tăng cao.
Cũng may là như thế.
Nếu không dựa theo cảnh tượng vừa rồi, hắn chưa chắc đã trốn thoát nổi.
Tề Luật khiêng rìu chiến, nhẹ nhàng nhảy lên là đã tới đường phố bên ngoài.
Anh ta nhìn chằm chằm vào phiến đá trước ngực Liễu Bình, nói:
"Liễu Bình, cậu không thắng được chúng ta, từ bỏ đi."
Liễu Bình cười khổ nói: "Này, dù sao cũng sóng vai chiến đấu một lần, chẳng lẽ các ngươi không thể nhường ta sao?"
"Khó mà làm được, nếu Thần linh biết, chúng ta sẽ tiếp nhận thần phạt vĩnh hằng." Tề Luật nói.
Anh ta quơ rìu chiến vọt tới!
Liễu Bình buông phiến đá xuống, cũng lao tới, trong nháy mắt tránh khỏi chiếc rìu của Tề Luật, lách người tới trước người của đối phương.
Cả người hắn hóa thành tàn ảnh...
Vai húc, cùi chỏ, bàn tay, đánh về phần thân trên, song chưởng hóa quyền...
Quyền pháp võ đạo - Song Long Truy Sơn!
Ầm!
Tề Luật bị đánh bay ra ngoài khoảng chục mét, lại lảo đảo lùi lại phía sau thêm bảy tám mét, lúc này mới ổn định lại thân hình.
Anh ta lắc đầu nói: "Vô dụng, lần thử thách này chỉ có thể dùng lực lượng của thẻ bài."
Liễu Bình nhìn chằm chằm tới, thấy được Tề Luật không bị thương chút nào, ngay cả áo giáp trên người cũng không một vết xước.
Anh ta đang mặc một bộ giáp toàn thân!
"Bắt nạt người quá đáng..."
Liễu Bình lẩm bẩm, lùi về sau mấy bước, ôm chặt phiến đá kia, nói: "Lại tới."
"Cậu định dùng thứ này để đánh với ta?" Tề Luật hỏi.
"Đừng coi thường phiến đá này, phiến đá của ta cũng không bình thường." Liễu Bình nói.
"Không bình thường như thế nào?"
Tề Luật quát khẽ, lần nữa lao về phía Liễu Bình.
Liễu Bình cũng không yếu thế, ôm phiến đá chờ đợi đối phương.
Luận chiến đấu, mình sẽ không thua bất cứ kẻ nào!
Hai người nhanh chóng tới gần.
Liễu Bình xoay tròn, lại né được rìu chiến, cầm phiến đá kia giơ cao...
"Đây chính là Thuẫn kích thuật!"
Hắn quát lớn.
Xoạt xoạt!
Phiến đá còn không kịp đánh ra, đã không chịu nổi lực tay của Liễu Bình, bị hắn bóp chặt lấy, biến thành từng hòn đá nhỏ, rơi ào ào xuống dưới.
Liễu Bình giơ cao hai tay rỗng tuếch, cứng lại tại chỗ.
Tề Luật nắm chặt cơ hội trong nháy mắt này, dùng một quyền đập bay Liễu Bình ra ngoài.
"Thẻ bài cấp bậc thấp nhất, thế mà cậu lại định coi nó như lá chắn để dùng? Đáng tiếc thân pháp cùng chiêu thức của cậu."
Anh ta lắc đầu nói.
Trong quán rượu.
Người bán rượu nhìn đồng hồ treo tường.
Một phút đã tới.
Hắn ta vươn tay, rút một tấm thẻ bài từ trong chồng bài.
Trên tấm thẻ bài này vẽ một thanh kiếm rapier dài nhỏ, nơi cuối cùng của tay cầm kiếm, có khảm một viên hồng ngọc tản ra ánh lửa.
Đây là một tấm thẻ bài trang bị.
"Rìu chiến quá dài, Tề Luật chỉ có một người, dễ dàng bị tiếp cận... lần này tốt."
Người bán rượu nói, vứt thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Thẻ bài biến mất giữa không trung.
Trên đường phố, rìu chiến trong tay Tề Luật biến thành một thanh kiếm rapier.
Anh ta vung kiếm vài cái.
Viên hồng ngọc được khảm tại tay cầm lập tức sáng lên.
Trên trường kiếm hiện lên ngọn lửa cháy hừng hực.
"Đứng dậy, Liễu Bình." Tề Luật lạnh giọng nói.
Khoảng ngoài trăm mét.
Tường đổ bị đẩy ra.
Liễu Bình đứng dậy, phun ra một ngụm bọt máu.
"Kiếm trên tay anh không tệ, nói như vậy, tới một phút rồi sao?"
Liễu Bình vươn tay, rút thứ gì đó trong hư không...
Một tấm thẻ bài bị rút ra.
Trên tấm thẻ bài vẽ một con gà.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
[Ngươi rút được thẻ bài: Gà mái.]
[Thẻ gia cầm.]
[Đây là một trong những thẻ bài cấp bậc thấp nhất, tác dụng của nó là dùng để nấu nướng hoặc đẻ trứng.]
Ầm!
Thẻ bài biến mất.
Trên tay Liễu Bình có thêm một con gà mái.
Gà mái chuyển động đầu, nghiêng mặt,, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Liễu Bình.
"..." Liễu Bình.
"..." Gà mái.
"Khốn nạn! Là tên Thần linh nào nghĩ ra được loại thử thách này! Có giỏi đi ra cho ta!"
Liễu Bình tức điên kêu gào.
Bỗng nhiên một luồng gió lạnh hổi tới...
Tề Luật cầm kiếm nhảy lên thật cao, lao thẳng về phía Liễu Bình!
Đâm tới!
Ầm...
Trên đường phố xuất hiện một cái hố sâu, đá vụn bay loạn, ngọn lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Liễu Bình không thấy.
Tề Luật nhìn chăm chú về phía hố sâu do mình chém ra, thản nhiên nói: "Liễu Bình, làm sao mà cậu chỉ né tránh khắp nơi vậy? Thể hiện khí khái của bậc nam nhi ra xem nào!"
Phía sau lưng anh ta.
Trên đường phố cách nơi đó khoảng mấy chục mét, Liễu Bình mới vừa rơi xuống đất.
Hắn giơ gà mái lên, không nhịn được mà hét lên: "Không phải anh có thanh kiếm sao? Thể hiện cái gì vậy? Có gan thì đổi thành một con gà mái tới đánh với ta đi!"
Lông mày Tề Luật nhíu lại, vung vẩy trường kiếm, lại vọt tới một lần nữa.
Liễu Bình cầm gà né tránh.
Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện...
Con gà mái này lại còn đẻ một quả trứng!
Ý nghĩ Liễu Bình như điện, thừa dịp quả trứng này còn không rơi xuống, đã tóm vào trong tay.
Cơ hội!
Cơ hội là đây chứ đâu!
Vấn đề duy nhất của mình là không thể tạo thành tổn thương đối với Tề Luật.
Mà quả trứng này...
Do gà mái đẻ ra!
Gà mái là một tấm thẻ bài.
Dựa theo quy tắc thẻ bài, quả trứng này chính là một phần của gà mái, có thể tạo thành tổn thương đối với Tề Luật!
Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề quan trọng nhất nữa thôi.
Làm cách nào để một quả trứng gà tạo thành tổn thương đối với Tề Luật?
Thân là Ma Chủ, thân là đệ tử của Quẻ thánh, thân là thiên hạ đệ nhất, quyết không thể chết uất ức ở nơi này được!
Liễu Bình đứng tại chỗ liều mạng suy nghĩ.
Phải nghĩ ra được một cách, mình luôn luôn nghĩ ra được một loại phương thức.
...
...
...