Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 120: "Không thể cùng tên sao?"

Chương 120: "Không thể cùng tên sao?"
Không nghĩ ra được!
Một quả trứng gà làm sao có thể đánh chết một Chiến sĩ trọng giáp chứ!
Thật sự không có khả năng này!
Tề Luật nhào tới, chém về phía cổ của Liễu Bình.
Liễu Bình tránh đi đòn công kích của kiếm, một tay cầm gà một tay cầm trứng lùi về phía sau, thể hiện dáng vẻ công kích, trên mặt hiện lên vẻ kích động.
Tề Luật đang định đuổi theo, thấy bộ dáng này của hắn thì lại đứng yên hồi phục khí tức bản thân, cuối cùng không nhịn được mà nói:
"Cũng không cần thể hiện tư thế công kích chứ, cậu cảm thấy ta sẽ bị con gà kia đánh trúng? Hay là bị quả trứng đập chết?"
Liễu Bình cứng người lại, kiên cường nói: "Không nên coi thường người khác, khốn kiếp, ta vẫn chưa ra tay chân chính đâu."
Một phút nữa lại tới.
Trong quán rượu.
Người bán rượu vươn tay, lại rút một tấm thẻ bài ra.
Trên thẻ bài có vẽ một cô nương trang điểm lộng lẫy.
Đây là một vị cô nương thanh lâu.
Người bán rượu ngẫm nghĩ, đặt tấm thẻ bài này ở một bên, nói nhỏ: "Coi như cậu may mắn, Liễu Bình."
Phía ngoài, trên đường phố.
Liễu Bình cũng cảm ứng được, nhét quả trứng gà vào túi, đưa tay vào hư không làm động tác rút.
Một tấm thẻ bài bị hắn rút ra.
Phút thứ ba.
Liễu Bình rút được tấm thẻ thứ ba của mình.
Trung tâm thẻ bài này vẽ ba trái tim màu đỏ, ở phía trên bên trái cùng góc dưới bên phải có ký hiệu số 3.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:
[Ngươi rút được thẻ bài: Ba cơ.]
[Thẻ vũ khí.]
[Trên ý nghĩa, nó có thuộc tính sắc bén, là một lá bài có thể dùng để chơi bài, còn có thể dùng để gọt hoa quả.]
[Nó là một trong những thẻ bài có cấp bậc thấp nhất, thế nhưng cũng là giai đoạn ban đầu của tất cả thẻ bài.]
Sắc bén!
Liễu Bình rất mừng rỡ, kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay, thể hiện thức mở đầu.
Tề Luật phía đối diện thấy vậy, dùng ngón tay gõ gõ chiến giáp trên người.
Chiến giáp vang lên những tiếng kim loại trong trẻo.
"Cậu cho rằng chỉ dựa vào một tấm thẻ nho nhỏ, là có thể cắt đứt chiến giáp trên người ta sao?" Tề Luật cười nhạo nói.
"Anh đoán xem." Liễu Bình cũng bật cười.
Hai người cùng phóng về phía đối phương.
Tề Luật cẩn thận hơn trước nhiều, khi còn cách Liễu Bình rất xa, anh ta đã vẫy kiếm trong tay, tạo thành từng luồng lửa sắc bén xuất hiện trong hư không.
Liễu Bình xông tới, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu chạy về phương hướng khác.
Hắn tăng tốc độ, bóng người như điện chớp lao về phía quán rượu!
Đúng vậy.
Tiêu hao thời gian với Tề Luật ở nơi này là một chuyện không sáng suốt, dù sao mỗi một phút Người bán rượu đều có thể rút một tấm thẻ ra.
Nếu như Người bán rượu có thể rút được Đại pháp sư Karadu, Khu ma nhân Lão K hoặc một thẻ bài chiến đấu khác, như vậy thì càng không thể chiến thắng.
Thừa dịp Người bán rượu còn không kịp rút càng nhiều lá bài...
Giết hắn ta!
Liễu Bình vượt qua cửa sổ quán rượu, thân hình xoay tròn giữa không trung, tấm thẻ trong tay được ném mạnh ra ngoài.
Xẹt...
Lần này là hắn dùng toàn lực ra tay, tấm thẻ bài phát ra những tiếng xé gió bén nhọn, xoay tròn tạo thành một vòng cung.
"Thông minh!" Người bán rượu khen ngợi.
Khi thẻ bài sắp tới phần gáy của hắn ta thì bỗng nhiên nổ tung thành từng mảnh giấy nhỏ.
Cùng lúc đó, Liễu Bình bị một luồng lực đẩy đánh bay ra ngoài, đập nát vách tường, lăn ra ngoài đường phố.
"Phi, tại sao lại vậy?" Liễu Bình nhanh chóng đứng dậy, hỏi với vẻ không cam lòng.
"Quên nói cho cậu biết... chỉ khi thẻ bài của ta không còn tồn tại trên trận nữa, cậu mới có thể ra tay với ta." Người bán rượu nói.
"Không đúng, ta nhớ lần trước khi một đám người đi tới quán rượu, anh đã từng nói với ta, anh không phải là Thẻ bài sư cận chiến, vị kiếm tu kia mà tiếp cận được thì thật có thể giết anh." Liễu Bình nói.
Người bán rượu hơi kinh ngạc, cười nói: "Cậu còn nhớ rõ sao, đúng vậy, thế nhưng cuộc thử thách này lại không giống, chúng thần có quy định cậu phải giết sạch thẻ bài trên sân đã, rồi mới có thể giết chết ta."
Liễu Bình đang định nói chuyện, đã thấy Tề Luật giơ kiếm lao về phía mình!
"Đừng tới làm phiền ta!"
Hắn nghiêng người thoát khỏi một kiếm của Tề Luật, rồi đá bay anh ta ra ngoài mấy chục mét.
Vẫn không thể làm đối phương bị thương.
Mình có vô số thủ đoạn, cũng có thể đánh trúng đối phương vô số lần, thế nhưng lại không thể tạo thành tổn thương cho đối phương được!
Loại cảm giác này thật sự làm người ta cảm thấy uất ức.
Trong quán rượu, Người bán rượu vươn tay, lại rút một tấm thẻ bài khác.
Phút thứ tư!
Liễu Bình cũng định rút thêm một lá bài mới.
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mặt hắn:
[Không nên rút bài vội!]
Liễu Bình ngừng động tác rút bài, âm thầm hỏi: "Vì sao?"
Lại có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Thời cơ đã tới!]
"Thời cơ? Ý là sao đây?" Liễu Bình hỏi.
Danh Sách còn chưa trả lời, Liễu Bình lại nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và Danh Sách khi trước.
Đó là khi đám người được Người bán rượu phục sinh...
Lúc ấy mình rất hâm mộ năng lực này.
Sau khi Danh Sách phát hiện, chủ động hỏi mình:
[Ngươi muốn trở thành Thẻ bài sư sao?"
Lúc ấy nó nói...
[Tu vi của ngươi vẫn quá thấp, không thể thừa nhận lực lượng của linh, trừ khi có một ngày, ngươi thu được thời cơ trở thành Thẻ bài sư.]
"Thời cơ là cái gì?" Mình hỏi.
[Ta vẫn chưa phát hiện ra, chờ ta phát hiện thì sẽ nói cho ngươi biết.] Danh Sách nói.
Đúng vậy!
Khi đó, Danh Sách nói rằng thời cơ chưa tới!
Liễu Bình nhìn về phía hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Đúng là thời điểm này, ngươi phải biết chuyện về thẻ bài, như vậy mới không bị nô dịch.]
[Tình huống trước mắt rất khẩn cấp, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu nói thôi:]
[Bất cứ tồn tại nào, phía trên quy tắc đều có tên thật.]
[Cho dù là một bộ thẻ bài tạm thời, cấp bậc thấp nhất, chắp vá lung tung cũng cần ngươi đặt cho nó một cái tên.]
[Chỉ cần trong lòng ngươi xác định nó là đủ.]
[Một khi có tên thật, bộ bài sẽ dựa theo ý nghĩa của tên thật, chiến đấu giúp ngươi.]
Liễu Bình đọc nhanh.
Đối với bộ bài, tên thật quan trọng như vậy sao?
Cái này dễ thôi!
Ngay lập tức, hắn âm thầm nói: "Bộ bài mà ta đang sử dụng này, tên thật của nó là: Ma Vương! Nó là bộ bài Ma Vương!"
Một giây sau...
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Tên này hiện tại đã tồn tại.]
Liễu Bình giật mình, hỏi: "Không thể cùng tên sao?"
[Không được! Tên thật chỉ có một, là có tính duy nhất.] Danh Sách nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất