Chương 118: Chiến đấu không công bằng
Hắn nghe được Vương Vi nói tiếp: "Liễu Bình, cậu nhận được một cơ hội cực kỳ khó được, chỉ cần vượt qua thử thách linh hồn, cậu có thể trở thành Thẻ bài sư, cậu có nguyện ý tham dự lần thử thách này hay không?"
Cô cùng La Sinh đều ngừng thở, nhìn chằm chằm Liễu Bình.
Liễu Bình lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Đương nhiên đồng ý."
Ầm...
Từ trên quyển sách kia bắn ra một luồng sáng, bao phủ Liễu Bình xông lên bầu trời.
Vương Vi cùng La Thành đứng tại chỗ, nhìn về phương hướng Liễu Bình biến mất.
Trên đại sảnh có một vùng bóng mờ xuất hiện, hiện ra một kiến trúc tháp nhọn rất hùng vĩ.
"Quá gấp gáp, cậu ta có tiềm lực rất lớn, cứ vậy mà lãng phí thực sự quá đáng tiếc." Vương Vi nói.
"Ta đã thất bại một lần, chỉ có hiến linh hồn của hắn cho Nữ thần, mới có thể bù đắp chút nào đó cho sai lầm của ta." La Sinh nói.
"Nữ thần cũng rất thích loại linh hồn tuổi trẻ lại có tiềm lực như này, nhưng..."
Vương Vi thở dài, nói: "Nếu như cậu ta thành công..."
"Công ty sẽ có thêm một Thẻ bài sư dự bị, Nữ thần sẽ hài lòng đối với sự tiến cử của ta, sẽ không trách phạt; đứa bé này cũng sẽ cám ơn ta." La Sinh cười nói.
Vương Vi nói: "Thì ra là thế, ngươi luôn tính toán không bỏ sót... vì sao lại thất bại khi bắt giữ Lý Trường Tuyết?"
Nụ cười trên mặt La Sinh cứng lại.
Hắn cúi đầu xuống, trầm giọng nói: "Đó là một chuyện rất kỳ quái, tới tận bây giờ ta vẫn chưa nghĩ rõ ràng..."
...
Đêm tối.
Liễu Bình đứng tại chỗ, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Đường đi quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, thậm chí còn có tường thành quen thuộc.
Nơi này là Ám Vụ trấn.
Không.
Ám Vụ trấn đã hóa thành đống đổ nát.
Tại sao có thể có một thị trấn giống như đúc Ám Vụ trấn cơ chứ?
Trên đường phố, không có bất cứ ai, chỉ có một quán rượu cuối con đường vẫn sáng đèn.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, bước chân, đi tới cửa quán rượu.
Đẩy cửa đi vào.
Trong quán rượu này không có khách hàng, chỉ có Người bán rượu ngồi đằng sau quầy bar, đang rót một ly rượu.
"Liễu Bình, cậu không nên tới."
Người bán rượu không ngẩng mặt lên, nói.
"Tại sao?" Liễu Bình vừa nói, vừa đi tới trước quầy bar.
"Biểu hiện trong chiến đấu của cậu rất tốt, là một Người gác đêm xuất sắc, không nên hi vọng xa vời có thể vượt qua thử thách linh hồn, nó sẽ hủy hoại mọi thứ của cậu." Người bán rượu nói.
Liễu Bình bật cười, nói: "Trước kia được anh giúp đỡ, rất là biết ơn... thế nhưng ta nhớ rằng anh đã chết."
Người bán rượu nói: "Đúng vậy, đáng lẽ ta phải trấn thủ tại Ám Vụ trấn tận ba tháng, thế nhưng ta thất bại."
Hắn ta lấy một xấp thẻ bài từ dưới quầy bar lên, cho Liễu Bình xem từng tấm thẻ bài một.
Tấm thẻ thứ nhất là Đại pháp sư Karadu.
Tấm thẻ thứ hai là Khu ma nhân Lão K.
Tấm thẻ thứ ba là chiến sĩ trọng giáp Tề Luật/
Tấm thẻ thứ tư là Thuẫn kỵ sĩ Alger.
...
Tất cả Người gác đêm, thậm chí Trấn vệ binh, thợ mỏ, thợ rèn, thợ nấu rượu, gái lầu xanh,... toàn bộ trở thành thẻ bài xuất hiện trên quầy bar bằng gỗ tử đàn rộng lớn.
Bọn họ xếp thành từng hàng chỉnh tề, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Liễu Bình.
Hóa ra tất cả mọi người đều là thẻ bài của Người bán rượu!
Mí mắt Liễu Bình nhảy lên, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.
Người bán rượu thở dài nói: "Ta có được tập thẻ bài hoàn mỹ như vậy, thế nhưng vẫn thất bại, hiện tại chỉ có đưa toàn bộ tiền đặt cược của ta cho Thần linh."
"Tiền đánh cược của anh là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Thần linh chỉ hứng thú với một thứ duy nhất trên người chúng ta..."
Người bán rượu yên lặng quan sát Liễu Bình, nói ra hai chữ:
"Linh hồn."
Liễu Bình hỏi:
"Anh đã thua mất linh hồn, tại sao lại xuất hiện trước mặt ta?"
Người bán rượu cười tự giễu, nói: "Ta phụ trách lần thử thách này, nếu như cậu thua ta, như vậy cậu sẽ cũng như ta, đều là tài sản riêng của Nữ sĩ Thống Khổ..."
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của nàng, dùng toàn bộ năng lực của bản thân để làm điều mà nàng ta muốn."
Liễu Bình không nói, ánh mắt chuyển về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:
[Ngươi tiến vào thử thách linh hồn.]
[Bởi vì đây chính là nguyện vọng của ngươi, dựa theo khế ước linh hồn, từ giờ trở đi, mọi lực lượng siêu phàm của ngươi đều sẽ bị phong ấn, biến thành trạng thái không thể sử dụng.]
[Trong thử thách này, ngươi không thể sử dụng bất cứ vũ khí nào ngoài thẻ bài.]
[Thẻ bài là lực lượng duy nhất.]
Liễu Bình chuyển ánh mắt đi.
Mình chưa từng tiếp xúc tới tri thức về thẻ bài, càng không có kinh nghiệm dùng thẻ bài chiến đấu.
Điều này thật đúng là...
Cũng khá là hà khắc.
Người bán rượu vỗ tay lên bàn.
Những tấm thẻ bài kia lập tức bay trở về, xếp thành một chồng chỉnh tề trên bàn tay của hắn ta.
"Bắt đầu, Liễu Bình."
Người bán rượu rút một thẻ bài từ trong chồng bài ra, đặt lên trên mặt bàn.
Trên thẻ bài vẽ một người đàn ông khôi ngô mặc trọng giáp, trên tay nắm chặt một chiếc rìu dài hơn ba mét, nhìn về phía Liễu Bình.
"Chiến sĩ trọng giáp Tề Luật, đây là tấm thẻ bài thứ nhất của ta, giờ tới lượt cậu rút bài."
Người bán rượu nói.
Liễu Bình khoanh tay, cau mày nói: "Ta rút bài? Ta không phải là Thẻ bài sư, làm sao có thể rút bài?"
Người bán rượu nói: "Trong chiến đấu bình thường sẽ không phiền phức như vậy, thế nhưng nơi này lại là cuộc thử thách, ta có nghĩa vụ giải thích quy tắc cơ bản: "
"Mỗi một phút ta sẽ rút một tấm thẻ bài."
"Mỗi khi ta rút một tấm thẻ bài, cậu cũng có thể rút một tấm thẻ bài."
Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ ta và anh dùng chung một bộ thẻ bài?"
"Không, cậu chỉ có thể rút ngẫu nhiên ra được thẻ bài bình thường nhất, cấp bậc thấp nhất mà thôi." Người bán rượu lắc đầu nói.
"Làm sao có thể rút?"
"Đưa tay, làm ra động tác rút bài."
"Như thế này sao?"
Liễu Bình thử đưa bàn tay vào hư không, làm động tác rút ra.
Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.
Đây là một tấm thẻ bài thuần trắng, phía trên rỗng tuếch, không có cái gì cả.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện:
[Ngươi rút được thẻ bài: Bạch Bản.]
[Đây là một trong những tấm thẻ bài có cấp bậc thấp nhất, tác dụng của nó là biểu hiện ra một phiến đá màu trắng.]
Liễu Bình còn chưa đọc xong, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, tấm thẻ bài kia hóa thành một phiến đá cao bằng nửa người, rơi xuống trong ngực hắn.
Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài "Chiến sĩ trọng giáp Tề Luật", rồi lại nhìn phiến đá trong ngực mình, không nhịn được mà nói:
"Ta chỉ có một phiến đá, như vậy nên đánh như thế nào?"