Chương 132: Giải đề
Liễu Bình nói: "Trả lời: Khi linh năng tiêu hao sạch, chỉ cần bổ sung đầy linh năng, là có thể liên tiếp triệu hồi mười hai con yêu quỷ rồi."
Thiếu niên ngẩn người.
Liễu Bình thở dài nói: "Thần linh ra nan đề này cho ngươi, chắc hẳn đã cảm thấy ngươi rất ngu xuẩn, cho nên cố ý trêu đùa ngươi tìm niềm vui."
"Không... vì sao đáp án lại là như vậy... rõ ràng ta là thiên tài tu luyện!"
Thiếu niên ngẩn ngơ, lẩm bẩm.
"Có người thân thể là thiên tài, thế nhưng đầu óc chưa chắc đã là thiên tài." Liễu Bình nói.
Thiếu niên cảm giác xã hội rất hiểm ác.
Một giây sau...
Ầm!
Hắn ta biến thành một đoàn sương mù, biến mất trước mặt mọi người.
"Cái gì!"
"Hắn ta đi ra! Hắn ta đi ra!"
"Làm sao có thể!"
"Trời ạ! Vì sao cứ như vậy đã đi ra rồi?"
Đám người xôn xao gào thét.
Cũng không trách bọn họ lại kích động như vậy, dù sao từ xưa tới nay chưa từng có người nào rời đi ngục giam cả, tất cả mọi người đều là lần đầu thấy.
Mặc dù phương pháp có hơi kỳ lạ, thế nhưng người này thật sự đã giúp thiếu niên kia rời khỏi ngục giam!
Người đàn ông vạm vỡ có tên Tần Băng An kia cố gắng nhảy cao, nhảy lên tường vây.
"Phương pháp tu luyện lực lượng của ta là Huyết chiến, là kết tinh trí tuệ của toàn bộ văn minh chúng ta, ngươi có muốn nghe hay không?" Tần Băng An hỏi.
"Nói từ những kiến thức cơ bản nhất đi."
Liễu Bình nói xong, liếc nhìn đám người, nói: "Những người cùng một văn minh với Tần Băng An cũng tới nơi này đi, ta sẽ giải tất cả nan đề cho mọi người cùng một lúc luôn."
Lại có hai người võ giả từ trong đám người đi ra, nhảy lên tường vây.
"Phương pháp Huyết chiến là lợi dụng khí huyết bản thân, mở ra các tiết điểm khí mạch trong cơ thể, làm cho người ta trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng đạt tới cảnh giới phá vỡ hư không."
"Bắt đầu nói từ kiến thức cơ bản nhất, bước đầu tiên là phương pháp hô hấp, dùng việc thay đổi tiết tấu của khí để kéo theo khí huyết, mở ra tiết điểm khí mạch đầu tiên..."
Tần Băng An nói rất chậm, giảng giải khoảng hai mươi phút.
"Ngừng, hiện tại hãy nói ra nan đề của các ngươi." Liễu Bình nói.
"Khi tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba mươi sáu, sẽ xuất hiện tình trạng khí huyết xung kích não vực, bình thường mà nói cần phải chầm chậm xử lý, ít nhất cũng phải cần ba năm, dù sao đại não bị thương là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, khi đó Thần linh hỏi ta, làm cách nào chỉ dùng thời gian một năm đã đột phá cảnh giới này." Tần Băng An nói.
Liễu Bình suy nghĩ hai giây, nói: "Một năm? Điều này rất đơn giản, vừa rồi ta nghĩ ra một loại bí pháp tu luyện khí huyết, bởi vì chuyên môn sáng tạo để giải khai nan đề này của ngươi, cho nên ta muốn đặt tên nó là: "
"Bí quyết vì tình yêu và chính nghĩa trên mặt đất chúng ta cần ngăn cản sự chế nhạo của Thần linh cùng thu hoạch được sự tự do chân chính."
"Xin lắng tai nghe." Tần Băng An gian nan nói.
"Là như vậy, từ vừa mới bắt đầu, khi cảnh giới của ngươi đạt tới tầng thứ mười tám đã cần bắt đầu làm chuẩn bị, mỗi lần tu hành đều cần rèn luyện sức thừa nhận khí huyết của não vực, cứ như vậy, chờ tới tầng thứ ba mươi sáu, chỉ cần nửa năm là có thể đột phá... ta có thể nghĩ ra mười lăm loại phương pháp tu hành khí huyết như vậy, hiện tại ta chọn một loại nhanh gọn nhất để giảng cho ngươi nghe."
Liễu Bình giảng giải phương pháp tu luyện ra.
Tần Băng An nghe một cách chăm chú, suy nghĩ vài giây, hỏi: "Xin hỏi đại danh của các hạ là?"
"Tên ta là Liễu Bình... nghe ta nói, sau khi các ngươi ra ngoài, đại khái cũng chỉ có thể làm công cho Thần linh, duy trì cuộc sống bình thường, nếu có ngày nào đó không sống nổi nữa, hãy tới tìm ta, lúc nào ngươi cũng có cơm để ăn." Liễu Bình nói.
"Được, ta nhớ kỹ." Tần Băng An nhìn sâu Liễu Bình một lát.
Ầm!
Hắn ta hóa thành một đoàn sương mù, biến mất tại chỗ.
Toàn bộ ngục giam hò reo vui vẻ, thậm chí có người vui vẻ tới mức khóc lên.
"Nào, nói về nan đề của hai người các ngươi đi."
Liễu Bình mỉm cười, nhìn về phía hai vị chức nghiệp giả cũng tu hành khí huyết này.
...
Một tiếng sau.
Trên đỉnh núi.
Liễu Bình cầm một cái loa lớn, ngồi xổm trên tường rào.
"Tốt, đều tới xếp hàng đi."
"Văn minh ma pháp đứng bên này, cổ võ đứng bên phải, hàng thứ ba là văn minh tinh lực, hàng thứ tư là văn minh man hoang... Người anh em này, không nên chen ngang, trở lại đội ngũ của mình đi."
Dưới sự chỉ huy của hắn, các chức nghiệp giả đành phải sắp xếp thành từng hàng ngay ngắn.
Liễu Bình quan sát đám người phía dưới, lớn tiếng nói: "Đầu tiên ta sẽ giải khai nan đề của văn minh cổ võ cùng văn minh tu hành, bởi vì cổ võ đơn giản nhất, mà tu hành thì ta không cần học lại, hoàn toàn có thể giải khai, sau đó là ma pháp, tinh lực, man hoang, khoa học kỹ thuật,... cuối cùng là thần bí, rõ chưa?"
"Rõ!" Đám người đồng thanh đáp.
Có người cao giọng hỏi: "Liễu Bình, đầu óc của ngươi phát triển thế nào vậy, tại sao lại lợi hại như vậy?"
Tất cả mọi người cũng hùa với nhau, có người còn vỗ tay, huýt sáo nữa.
Liễu Bình cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói với vẻ khiêm tốn: "Người anh em này quá khen rồi, thực ra ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cơ bản cũng không nghiêm túc."
Đám người im lặng.
Mặc dù người này rất lợi hại, thế nhưng...
Hắn ta thật quá vô sỉ.
Liễu Bình nói xong, lại giơ loa lên, đứng trên tường rào hét lớn, nói:
"Được rồi, hiện tại bắt đầu, văn minh cổ võ hãy nói với ta công pháp là được, ta đã hiểu về phương thức tu luyện của các ngươi rồi, tới!"
"Văn minh tu hành không nên chen lấn, cứ bình tĩnh xếp hàng, dựa theo tên sắp xếp thứ tự."
"Giải nan đề của các ngươi rất là nhanh, hãy tin tưởng ta."
...
Làm cho thời gian trở lại một chút.
Ở một bên khác.
Trong thế giới Tử Vong.
Bên trong thời không bí ẩn...
Khi Liễu Bình chia tay Lý Trường Tuyết, rời khỏi rừng rậm.
Vẫn trong vùng rừng rậm này.
Một bóng đen xuất hiện trên các nhánh cây, di chuyển giữa các nhánh caya.
Mặc dù ảnh hưởng của chiến đấu dần dần biến mất, thế nhưng dựa vào trực giác như dã thú, vẫn có thể xác định được, nơi này đã diễn ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì?