Chương 133: Thế giới diệt vong tam trọng tấu
Bóng đen kia dừng trên một nhánh cây, hóa thành một con mèo trắng như tuyết.
Khác với mèo bình thường chính là, con mèo này nhận qua tổn thương nào đó, cái đuôi bị cụt một đoạn, chỉ còn lại một nửa ngắn ngủn.
Nàng dùng đôi mắt màu xanh đậm, quan sát cảnh tượng bốn phía.
Gần nửa rừng rậm đã hóa thành dung nham cuồn cuộn, cho dù không có người điều khiển, vẫn như cũ lưu động, liên tục nuốt chửng cùng hủy diệt mọi thứ.
Thế giới như lâm vào hủy diệt.
Con mèo yên lặng quan sát cảnh tượng này, híp mắt lại.
Phương thức tấn công như vậy, khác biệt hoàn toàn với Ngũ hành khai hóa, thậm chí còn lộ ra cảm giác cực kỳ tà ác nữa.
Tới cùng là cái gì?
Mèo trắng ngồi xổm trên nhánh cây, duỗi chân trước ra, liếm đệm thịt màu hồng.
Khi nàng cảm thấy hài lòng, lập tức giơ móng vuốt lên, cẩn thận sử dụng một pháp quyết.
Thần thông - Hồi Quang Đảo Ảnh!
Trên biển lửa cuồn cuộn dần dần xuất hiện một hình ảnh, hiện lên cảnh tượng nào đó trong quá khứ.
Một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong rừng.
Sương mù bàng bạc từ trên người nó phun ra ngoài, lơ lửng xung quanh nó không tan, tới mức không thể thấy rõ hình dáng chân thực của nó là như thế nào.
Thứ có thể thấy rõ duy nhất chính là đôi mắt ẩn giấu trong sương mù.
Giống như ngọn lửa bùng cháy, lại giống như dung nham vô tận ngưng tụ lại, trong sương mù đậm nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước.
Hai luồng lửa từ trong mắt của nó bắn ra ngoài, bắn vào nơi nào đó trong hư không.
Một người tu hành lảo đảo rơi xuống.
"Đáng chết!"
Người tu hành kia vừa xuất hiện, lập tức hóa thành bóng mờ, dùng toàn lực bay về phương xa.
Quái vật kia lập tức đuổi theo.
Khi nó chạy nhanh, mặt đất cũng theo đó mà chấn động, rừng rậm cũng bởi vậy mà bị thiêu cháy, trong không khí xuất hiện hỏa diễm hư vô.
Một người một quái vật, dần dần đi xa.
Thế nhưng con đường mà quái vật đi qua, dần dần có dung nham từ dưới đất trào lên.
Dung nham nối liền một mảnh.
Toàn bộ rừng rậm dần dần bị hủy diệt.
Mèo trắng thấy vậy thì khá sợ hãi, cái đuôi dựng thẳng đứng, đã quên lắc lư.
Nó nắm nhẹ móng vuốt lại.
Thu!
Ngay sau đó, tất cả hư ảnh đều biến mất.
Mèo trắng trở nên trầm tư.
Quái vật kia, chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của Tu Hành giới.
Thậm chí ngay cả người tu hành kia, đều lộ ra vẻ quỷ dị làm cho người ta không thể nhìn thấu.
Thế giới này tới cùng là thế nào?
Bỗng nhiên...
Ánh mắt của mèo trắng ngưng tụ lại, phát hiện một vật trong dung nham hừng hực.
Đó là một tấm thẻ rỗng lớn chừng bàn tay.
Tấm thẻ này trôi nổi theo dòng dung nham, thế nhưng lại không bị đốt cháy, cũng không bị dung nham hủy diệt.
Khá là thần kỳ!
Mèo trắng hơi do dự, bóng người lóe lên, hóa thành một cô gái bay tới.
Nàng vươn tay ra mó về phía dung nham.
Tấm thẻ trống kia bị nàng lấy đi ra!
"Đây là cái gì?"
Cô gái hỏi với giọng tò mò.
Nàng lật qua lật lại quan sát rất lâu, dùng toàn bộ tri thức trong đầu của mình để tìm tòi, vẫn không tìm ra đáp án.
"Thôi được rồi, loại chuyện hao phí thần kinh này tại sao ta phải nghĩ chứ? Chỉ cần ném nó cho người kia, mọi thứ đều rõ ràng."
"Ta đi tìm hắn!"
Cô gái này lại hóa thành mèo trắng.
Ngậm tấm thẻ trống trong miệng, nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất khỏi nhánh cây hiện tại.
...
Trên đỉnh núi hắc ám.
Trong tường vây.
Người đang dần dần giảm bớt.
"Vừa rồi ta nghĩ ra một chiêu quyền pháp, tên là: Một quyền là biết hai mươi sáu loại quyền thuật, sau khi ngươi học được quyền pháp này, tự nhiên có thể giải nan đề của Thần linh."
"Ta không hiểu nhiều về ma pháp, thế nhưng ta biết có tổng cộng ba mươi sáu phương pháp có thể trở thành Pháp Thánh, Thần linh lại cần ngươi nói ra hai mươi chín loại trong đó... có thể là cảm thấy ngươi ngu xuẩn, không sao cả, mặc dù chúng ta ngu xuẩn, thế nhưng vẫn cần sống tiếp mà, tới tới tới, ta viết một danh sách cho ngươi, ngươi học thuộc nó đi."
"Văn minh hư vô của các ngươi quá coi trọng tư thế đẹp mắt, tự nổ cũng cần thể hiện ba loại tạo hình, loại này không thể được... nào, cùng ta học một chiêu Lại Lư Đả Cổn (*) bản upgrade hư vô, đây là thân pháp có thể tránh thoát một ngàn hai trăm luồng sáng tử vong, không cần tự nổ, ngươi học xong tự nhiên có thể vượt qua."
(*: Lăn qua lộn lại.)
...
Liễu Bình nói với từng người một.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chỉ dùng nửa ngày, văn minh cổ võ, văn minh tu hành, văn minh khoa kỹ, văn minh ma pháp, văn minh man hoang, văn minh tà linh, văn minh hư vô,...
Các cường giả của các văn minh đều đã rời đi.
Trong tường vây này, chỉ còn lại không tới năm người.
Một chức nghiệp giả của văn minh tinh lực đang nghiêm túc kể ra bí pháp tu luyện của bản thân, những nơi phức tạp thì hắn ta còn nói đi nói lại, sợ Liễu Bình nghe lầm.
Liễu Bình nghe câu được câu không, đồng thời âm thầm hỏi:
"Bí mật mà ngươi cần, có ở nơi này thật không vậy? Người ở nơi này đều sắp bị ta đưa ra toàn bộ rồi, còn không tìm được bí mật kia sao?"
Một giọng nữ vang lên: Ta có thể cảm nhận được, chúng ta đã cách nó rất gần."
"Được rồi." Liễu Bình thở dài.
"Không cần cảm thấy tiếc nuối, ngươi đã học được nhiều loại lực lượng của các nền văn minh như vậy rồi, cũng coi như là thu hoạch phong phú chứ." Giọng nữ nói.
"Thời gian của một người là có hạn, ta làm gì có thời gian rảnh để tu luyện bí thuật của bọn họ cơ chứ? Chỉ coi như hiểu sơ, về sau khi đối mặt với kẻ địch như vậy thì không tới nỗi bất ngờ mà thôi." Liễu Bình nói.
"Không, ngươi còn không rõ ý nghĩa ẩn chứa trong đó." Giọng nữ nói.
"Ý nghĩa gì?" Liễu Bình hỏi.
Giọng nữ bắt đầu giải thích: "Tất cả lực lượng cùng vũ khí của các văn minh khác nhau, sau khi hóa thành thẻ bài, đều có thể được Thẻ bài sư sử dụng, thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là..."
"Thẻ bài sư cần phải hiểu được nguyên lý cùng phương pháp sử dụng của loại binh khí đó."
"Ví dụ như một chiếc ô ma pháp, nếu như ngươi không phải là người văn minh ma pháp, ngươi không thể hiểu nó, lại thêm việc ngươi cũng không có ma lực, như vậy thì không thể sử dụng nó."
"Thế nhưng nếu như ngươi chuyển hóa chiếc ô ma pháp thành thẻ bài, không cần suy nghĩ về vấn đề ma lực nữa."