Chương 134: "Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"
Liễu Bình hỏi: "Thế nhưng năng lượng kích hoạt ô ma pháp là ma lực, ta lại là người tu hành..."
Giọng nữ ngắt lời của hắn: "Tất cả thẻ bài, đều dựa vào một loại lực lượng để kích hoạt và vận dụng."
Liễu Bình suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Ta hiểu được."
"Ngươi hiểu cái gì?" Giọng nữ hỏi.
"Khi ta chiến đấu với Người bán rượu, ta chỉ có thể rút ra sáu tấm thẻ bài có tác dụng, bởi vì lực lượng linh hồn của ta không đủ... cho nên dù là vũ khí của văn minh nào đi chăng nữa, chỉ cần ta có lực lượng linh hồn, là có thể vận dụng, đúng không?"
"Đúng là như thế, Thẻ bài sư không cần quan tâm tới các loại lực lượng, dùng hồn lực là có thể vận dụng mọi binh khí của mọi văn minh... đây chính là giá trị chân chính của Thẻ bài sư."
"Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề."
"Ngươi có biết sử dụng vũ khí này hay không mà thôi."
"Ví dụ như ô ma pháp, một Thẻ bài sư có thể vận dụng lực lượng của nó, thế nhưng không biết vận dụng nó như thế nào, như vậy cũng không được."
"Hiện tại, ngươi thu hoạch được nhiều tri thức của nhiều văn minh như vậy, hầu như ngươi biết dùng tất cả mọi thứ của mọi văn minh."
Giọng nữ bỗng nở nụ cười, nói tiếp: "Thẻ bài sư bình thường không thể làm được điều này, mà đối với ngươi mà nói, như vậy cũng không phải hạn mức cao nhất của ngươi."
Liễu Bình nói: "Hạn mức cao nhất?"
Giọng nữ nói: "Thằng hề có thể biến vật phẩm trở thành đạo cụ chuyên môn cho bản thân, cứ như vậy, uy lực của những binh khí kia sẽ tăng lên một bậc, đồng thời có một loại lực lượng đặc biệt phù hợp với bản thân ngươi."
"Cho nên hiện tại ngươi quyết định trở thành Thị thần của ta rồi sao?" Liễu Bình hỏi.
"Tìm tới bí mật kia rồi nói sau đi." Giọng nữ nói.
Liễu Bình thở dài, nhìn về phía chức nghiệp giả của văn minh tinh lực trước mặt, nói: "Được rồi, ngươi nói nan đề của ngươi ra đi."
"Ngươi nghe xong rồi sao?" Chức nghiệp giả kinh ngạc hỏi lại.
"Đảo đi đảo lại cũng chỉ là những thứ đó, ta đã hiểu đại khái rồi, nói nan đề của ngươi ra đi." Liễu Bình nói.
"Làm cách nào có thể phác hoạ một loại Tinh Thần pháp có thể triệu hoán đồng thời ba vị Tinh linh."
"Nghe kỹ, pháp môn này ta chỉ hơi suy nghĩ là ra, thế nhưng cái tên của nó rất khó đặt, chúng ta nên gọi nó là... Phương pháp triệu hoán ba khuyết một đặc biệt trong bầu trời đêm tối, pháp quyết hoàn chỉnh nó là như thế này..."
Liễu Bình nhanh chóng nói bí quyết ra.
Chức nghiệp giả kia nghe xong thì giật mình nói: "Thì ra là thế."
Ầm!
Hắn ta hóa thành một vùng sương mù, biến mất trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn về phía những người còn lại.
Chỉ còn lại ba người.
Ba người này đều là tồn tại thuộc hệ thần bí.
Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra, nói: "Căn cứ tri thức mà ta nắm giữ, những thứ thuộc hệ thần bí đều không thể hiểu được, không liên quan gì tới tri thức cả, chúng ta cùng nghiên cứu với nhau, để xem có thể giải nan đề của các ngươi hay không."
Ba người kia nhìn nhau.
Người đầu tiên đi tới, nhún vai nói: "Thực ra những thứ trong hệ thần bí, cũng giống như thần thông của người tu hành, hồn khí của văn minh ma pháp, hoang cổ thần phú của văn minh man hoang các ngươi vậy, bọn chúng đều là lực lượng kỳ lạ được sinh ra dưới sự giao hòa của các pháp tắc, cho nên ngay từ đầu chúng ta cũng không mong chờ gì nhiều."
"Tới đi, mọi người cùng nhau nói chút." Liễu Bình nói.
Người đầu tiên nói: "Nan đề của ta là, 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' này được cấu tạo như thế nào."
Người thứ hai nói: "Nan đề của ta là, nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', làm cách nào chinh phục thế giới này."
Người thứ ba nói: "Nan đề của ta là, nếu có thế giới cùng loại với 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' là có ý chí, như vậy sau khi nó tử vong, làm cách nào để phục sinh nó."
Liễu Bình yên lặng lắng nghe.
"Như thế nào? Đây là ba người cuối cùng, ngươi đạt được bí mật kia rồi sao?" Hắn âm thầm hỏi.
Giọng nữ im lặng nửa ngày, mới nói: "Ta cảm giác... bí mật được ẩn giấu trong ba vấn đề này, thế nhưng ta không biết thứ ta muốn tìm được ẩn giấu ở vấn đề nào."
Liễu Bình lộ ra vẻ trầm ngâm.
Hắn đứng dậy, đi tới đi lui trên quảng đường trống trải.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, nói: "Bí mật của ngươi có liên quan tới chuyện gì?"
"Tại sao ngươi lại muốn biết?" Giọng nữ hỏi.
"Ta cần phải biết, bởi vì có lẽ ngươi cũng không phát hiện ra, mặt ngoài mà vấn đề của ba người bọn họ muốn nói chính là ngục giam cùng những chuyện liên quan tới ngục giam, thế nhưng cả ba vấn đề đều tồn tại một sự liên hệ bí ẩn nào đó, cùng chỉ hướng về một chuyện nào đó..."
Vẻ mặt của Liễu Bình dần dần trở nên nghiêm túc:
"Loại tình hình này được gọi là Thế giới diệt vong tam trọng tấu, cả đời ta vẫn chưa từng thấy qua, chỉ là năm đó sư phụ ta từng nói ông ta đọc qua một loại văn hiến thượng cổ, bên trong miêu tả đôi câu vài lời, mà loại tam trọng tấu có liên quan tới kết cấu của thế giới này... tới từ một loại tồn tại nào đó hoàn toàn không biết, ngươi cần phải cho ta biết càng nhiều tin tức hơn, ta muốn xác định phương hướng hướng tới của ba vấn đề này trước."
Hắn nhìn về phía ba người kia, nói: "Ta có thể cảm giác được mấy người này đều cực mạnh, thế nhưng lại bị nhốt ở nơi này, giống như là chuyên môn tồn tại vì ba vấn đề đó vậy, chuyện này chắc chắn không nhỏ, nếu chỉ dựa vào sự suy đoán lung tung của ta thì chắc chắn không thể chính xác được."
Giọng nữ im lặng một lát, nói: "Có một binh khí bị phong ấn, được ẩn giấu tại một nơi không ai biết, con đường duy nhất được ẩn giấu trong nan đề của chư thần."
Liễu Bình bỗng dừng lại.
"Thì ra là thế, ta đã biết!"
Hắn thấp giọng quát nhỏ.
"Ngươi biết cái gì rồi?" Giọng nữ vội vàng hỏi.
"Hiện tại còn khó nói, đại khái ta còn cần một chiếc thuổng sắt." Liễu Bình nói.
"Cầm lấy." Giọng nữ nói.
Còn chưa dứt lời, trên tay Liễu Bình đã xuất hiện một chiếc thuổng sắt.
Hắn nhìn về phía ba người kia.
Ba người đối diện cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.
"Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"
Một người trong đó hỏi.