Chương 136: Xác định Thị thần!
"Câu đố của tầng thứ hai chính là đáp án của câu đố tầng thứ nhất; mà câu đố của tầng thứ ba lại là đáp án của câu đố tầng thứ hai; còn câu đố của tầng thứ nhất lại là đáp án của câu đố tầng thứ ba."
"Muốn giải câu đố tầng thứ nhất, chỉ cần biết được câu đố tầng thứ hai là được rồi."
"Câu đố tầng thứ nhất là: 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' được cấu tạo như thế nào."
"Câu đố tầng thứ hai là: Nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', làm cách nào để có thể chinh phục thế giới này."
"Rõ ràng, đáp án của câu đố tầng đầu tiên chính là: 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' là do một thế giới tạo thành."
"Sở dĩ ta muốn đào đất, là muốn kiểm tra bằng một phương pháp bài trừ đơn giản nhất: Nếu như thế giới này không có cái gì, chỉ có một ngọn núi, như vậy nếu có tin tức nào đáng lưu ý, chắc hẳn sẽ được ẩn giấu trong ngọn núi này."
Liễu Bình nói xong, nhìn về phía đối phương.
Cái đầu khổng lồ do sao trời tạo thành lộ ra ý cười.
"Các phàm nhân, các ngươi rất nhỏ bé, thế nhưng cũng là các ngươi, có thể tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với vận mệnh."
Nó cảm khái, há mồm phun ra một ngôi sao.
Ngôi sao này lơ lửng bay bay, rất nhanh đã rơi xuống trước mặt Liễu Bình.
Cái đầu kia phát ra âm thanh hùng vĩ:
"Thần linh đã bắt đầu chết đi, từ giờ phút này thời đại sẽ tiến vào trạng thái biến hóa đổi lớn lại nguy hiểm tới đáng sợ, sống hoặc chết đều sẽ trở thành mộng đẹp trong quá khứ xa không thể chạm, mà chúng sinh lại hoàn toàn không biết gì cả..."
"Ngươi cầm... hai thứ này, một trong số đó là thứ mà vị Thần linh kia muốn có được, một cái khác là quà tặng mà ta đưa tặng ngươi."
"Ta có thể làm gì để trả ơn ngài đây?" Liễu Bình hỏi.
"Trong tương lai không xa, ngươi sẽ cảm ứng được sự kêu gọi của ta, tới lúc đó ta sẽ triệu hoán ngươi tới đây một lần nữa, mà ta cũng sẽ thanh toán tiền công." Cái đầu khổng lồ nói.
Sao trời tản ra ánh sáng rơi vào tay Liễu Bình, hóa thành hai vật.
Một con rắn đen cuộn tròn lại, liên tục thè lưỡi ra.
Cùng với một viên nham thạch lớn chừng bàn tay.
Hai hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mắt Liễu Bình:
[Ngươi thu được Thần khí trong truyền thuyết: Roi Tra Tấn cùng Thống Khổ (Dành riêng cho Thần linh)."
[Ngươi thu được một vật phẩm kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.]
Ầm...
Cảnh tượng xung quanh hoàn toàn sụp đổ, tản ra, biến mất.
Gió lớn thổi tan hàng tỷ ánh sao, làm cho mọi thứ trở nên hỗn độn mơ hồ.
Ngay sau đó...
Liễu Bình phát hiện mình lại trở về ngọn núi, đang ở trong hố sâu, hai tay vừa mới đặt trên viên nham thạch này.
Răng rắc!
Nham thạch vỡ ra một đường vết rách.
Một con rắn đen từ trong khe hở chui ra, quấn quanh trên cánh tay của Liễu Bình, thè lưỡi về phía hắn.
Liễu Bình bỗng có cảm giác, ngước đầu nhìn lên trên.
"Cám ơn ngươi."
"Hình như vấn đề của ta đã được giải."
"Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta chờ mong gặp được ngươi ở thế giới bên ngoài."
Ba tên chức nghiệp giả vừa cười vừa nói.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng vang liên tiếp xuất hiện.
Ba chức nghiệp giả này liên tiếp hóa thành sương mù, biến mất khỏi thế giới hiện tại.
Hiện tại, trong thế giới này, chỉ còn lại Liễu Bình cùng vị nữ sĩ kia.
Một giọng nữ vang lên sau lưng Liễu Bình:
"Hóa ra ngươi ở nơi này!"
Một cô gái mặc váy đen mang mặt nạ trắng hiện lên, nhìn về phía con rắn kia, đọc một câu chú ngữ tối nghĩa.
Ngay lập tức con rắn kia hóa thành một chiếc roi dài, rơi vào trong tay cô gái này.
Cô ta vuốt ve chiếc roi một lát, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:
"Ngươi đã giải được nan đề đó."
"Hình như là vậy, hiện tại ngươi có thể làm Thị thần của ta sao?" Liễu Bình hỏi.
"... Ta đã mất đi quá nhiều lực lượng, có lẽ cần dựa vào chiếc roi này để chậm rãi khôi phục lực lượng, nếu như ngươi muốn ta làm Thị thần, như vậy ngươi phải tiếp nhận một sự kiện." Cô gái nói một cách chậm rãi.
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Tạm thời ta không thể trợ giúp ngươi chiến đấu, chỉ có thể làm một vài việc cơ bản, ví dụ như chuyển hóa sự vật làm thẻ bài." Cô gái nói.
Vẻ mặt Liễu Bình cứng lại.
Cái gì?
Hóa ra sau khi ngươi khôi phục thực lực, còn có thể giúp ta chiến đấu nữa?
Ta còn tưởng rằng Thị thần chỉ có thể chuyển hóa vật phẩm thành thẻ bài giúp ta thôi chứ...
Là do ta vẫn quá ngây thơ.
Nghĩ tới đây, Liễu Bình ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Không sao, chiến đấu do ta phụ trách, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi khôi phục lại, lại nói tới những chuyện khác đi."
Nữ sĩ váy đen nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới nói với vẻ hài lòng: "Ngươi thay đổi ấn tượng ban đầu của ta đối với Thằng hề, có lẽ... Thằng hề cũng có thể rất đứng đắn, rất đáng để người khác chờ mong."
Rất nhiều năm sau, mỗi khi nàng nhớ tới câu nói này, đều sẽ cảm thấy xấu hổ ảo não, vô cùng hối hận.
Thế nhưng vào lúc này, nàng chỉ là bị năng lực giải đáp tất cả nan đề của Liễu Bình gây chấn động.
Cho nên nàng quyết định đánh cược một lần.
Nữ sĩ váy đen niệm chú ngữ.
Chiếc roi dài lập tức tách rời, hóa thành một con rắn hai đầu chậm rãi bò tới.
"Thực tế, ta đã rất yếu đuối, cần phải dựa vào chiếc roi này, mới có thể hoàn thành ước định Thị thần." Nữ sĩ nói.
"Nói cách khác, nếu ta không thể tìm được chiếc roi này, ngươi không có cách nào trở thành Thị thần của ta, đúng không?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, không nên cử động, có đau một chút, ngươi cố chịu." Nữ sĩ nói.
Rắn hai đầu dựng thẳng thân hình trước mặt hai người, một đầu rắn nhìn về phía Nữ sĩ, một cái đầu khác thì nhìn về phía Liễu Bình.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Biệt hiệu của Thẻ bài sư: Bán Tuyển Thần Linh.]
[Biệt hiệu của Thị thần: Người hầu Thần Linh.]
[Các ngươi sắp ký kết khế ước vĩnh hằng, từ nay về sau, nàng sẽ trở thành người hầu của ngươi, hoàn thành các hạng mục công việc giúp ngươi; mà ngươi thì dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân để tặng lại nàng... linh hồn của ngươi càng mạnh, như vậy nàng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí trở lại hàng ngũ Thần linh.]
[Nghi thức bắt đầu!]