Chương 137: Ngươi sẽ biến thành một cái cây.
Chữ nhỏ biến mất, hai cái đầu rắn kia đã cúi xuống, quấn quanh cánh tay vị nữ sĩ kia cùng Liễu Bình.
Đầu rắn mở to miệng, cắn mạnh vào cổ tay của hai người.
Liễu Bình hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Thực sự là hơi đau."
Yên tĩnh được một giây...
"Làm sao lại đau như thế?" Hắn không nhịn được mà nói.
Lại qua một giây nữa...
"Vẫn chưa được sao? Ta cảm thấy rất đau đó!" Liễu Bình không nhịn được mà nói.
"Ngươi... chẳng lẽ chưa bị cái gì cắn qua sao?" Nữ sĩ liếc mắt nhìn tới, nói.
"Bình thường không có cái gì cắn ta." Liễu Bình nói.
"Về sau sẽ có." Nữ sĩ mỉm cười, nói.
"Ý ngươi là gì?" Liễu Bình không hiểu.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết."
Chiếc roi bỗng nhiên được thu hồi.
Nữ sĩ này bỗng lắc người, hóa thành một tấm thẻ bài, lơ lửng trước mặt Liễu Bình.
Trên thẻ bài có vẽ một hang động thần bí, vị nữ sĩ kia đang ngồi trên một băng ghế đá, đặt chiếc roi trên gối, nói với Liễu Bình:
"Ba phút sau ngươi sẽ rời khỏi nơi này, ta đã kiệt sức mất rồi, cần nghỉ ngơi một lát... nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại.
Liễu Bình nhìn chăm chú lên thẻ bài, trên hư không có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Thẻ bài: Chúa tể Tra Tấn ngủ say.]
[Thẻ bài duy nhất, thẻ bài Thị thần.]
[Thuyết minh: Sau khi trải qua tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nàng tiến vào trạng thái hôn mê sâu, nếu như ngươi cần nàng nô dịch một tấm thẻ giúp ngươi, lúc nào cũng có thể gọi nàng tỉnh dậy.]
Liễu Bình xem xong, yên lặng thu thẻ bài vào trong người.
Tới giờ phút này, mình đã chính thức trở thành Thẻ bài sư.
Sau đó...
Chỉ cần yên lặng chờ đợi trở về công ty là được.
Sau đó đi theo tiểu đội chiến thuật trở về trấn thủ Ám Vụ trấn, hoàn thành công việc phòng ngự toàn bộ thị trấn.
Chỉ hi vọng vào tối nay, Vĩnh Dạ sẽ bình tĩnh hơn chút.
Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy trên tay có thêm một tấm thẻ bài.
"Kỳ quái..."
Hắn cầm thẻ bài lên quan sát.
Trên tấm thẻ bài có vẽ một khối nham thạch màu xanh biếc rất bình thường, một mặt trong đó mọc đầy cỏ xỉ rêu, mà ở bên khác thì có vài sợi dây leo, thậm chí có một bỗng hoa chui ra từ trong khe nham thạch, đón gió phấp phới.
Đúng, vị tồn tại vừa rồi đã nói, nó tặng cho mình hai thứ.
Một thứ là tặng cho Thần linh, một thứ tặng cho mình.
Chẳng lẽ thẻ bài này chứa tảng đá kia?
Liễu Bình đang suy nghĩ, đã thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt:
[Thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.]
[Thẻ kỳ quỷ, thẻ bài phát triển.]
[Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ này, ngươi sẽ biến thành một vật cần phải có trong hoàn cảnh hiện tại, lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh hiện tại, tới tận khi ngươi chủ động hủy bỏ (mỗi giờ một lần).]
[Có thể kết nối với thẻ Thằng hề.]
[Có thể chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn của Thằng hề.]
Liễu Bình đọc rất nhanh, ngẫm nghĩ, nhún vai hỏi: "Ta lại biến thành vật cần phải có? Vật cần phải có là sao?"
Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Bản Danh Sách đưa ra thuyết minh đối với loại thẻ bài kỳ quỷ cực kỳ hiếm gặp này, đã tiêu hao toàn bộ lực lượng, cũng cần nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài vấn đề nhỏ, chẳng lẽ ngươi không thể tự giải quyết hay sao?]
Chẳng lẽ là học theo vị Nữ sĩ vừa rồi sao?
Liễu Bình ngẩn người một lát, nói:
"Được rồi, chính ta giải quyết đi."
Còn lại một hai phút, ta thử một lần chẳng phải tốt hơn.
Hắn nắm chặt tấm thẻ kia, quát khẽ nói: "Sử dụng!"
Thẻ bài bị hắn ném ra ngoài.
Ầm!
Một vùng sương mù xuất hiện.
Liễu Bình biến mất.
Trong hố lớn lại có thêm một bức tượng bằng đá.
Bức tượng sinh động như thật, một tay nắm chặt tay, một tay dựng thẳng ngón cái, đẹp trai ngời ngời, chỉ nhìn cũng biết đây là một nhân vật xuất sắc.
Bức tượng được điêu khắc theo hình tượng của Liễu Bình.
Trên bệ đá của bức tượng, có khắc một hàng chữ nhỏ:
[Liễu Bình.]
[Người tu hành mạnh mẽ, người giải phóng vĩ đại, người giải đề kiệt xuất, từng ở trong ngục giam này dùng phương pháp giải đề để cứu vớt chức nghiệp giả đứng đầy hàng trăm mét.]
[Chú ý: Bức tượng này không thể chạm vào, nếu như xuất hiện vấn đề, tự chịu trách nhiệm.]
Bức tượng đứng thẳng vài giây.
Ầm!
Nó lại biến lại thành Liễu Bình, vẻ mặt lộ ra vẻ trầm tư.
"Nói cách khác, nơi này đáng lẽ phải có một bức tượng của ta, cho nên ta biến thành bức tượng rồi sao?" Liễu Bình hỏi.
[Đúng.] Danh Sách tích chữ như vàng.
Liễu Bình khoanh tay, nói: "Vậy, nếu như nơi này thiếu một cái cây..."
Danh Sách nói: [Ngươi sẽ biến thành một cái cây.]
Liễu Bình im lặng một lúc lâu.
"Có tác dụng chó gì đâu."
Hắn tự lẩm bẩm.
Thế nhưng nghĩ lại, tấm thẻ này là thẻ phát triển, có lẽ chờ tới khi nó phát triển đầy đủ, sẽ trở nên rất mạnh?
Liễu Bình lắc đầu, thuận tay cất tấm thẻ này đi.
Hiện tại, mọi thứ đều sẵn sàng.
Chỉ chờ trở về.
Hắn lại đứng tại chỗ thêm vài giây.
Bỗng nhiên.
Có một luồng lực kéo cực mạnh xuất hiện, kéo mạnh hắn một cái...
Liễu Bình lập tức biến mất khỏi thế giới hiện tại.
Vô số thế giới hóa thành đường cong, lướt nhanh qua người hắn.
Dưới chân truyền tới sự chắc chắn.
Liễu Bình phát hiện mình lại trở về trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, xung quanh là mấy chục thành viên tiểu đội chiến thuật tinh nhuệ, nơi xa có rất nhiều máy bay đang lên lên xuống xuống.
Vương Vi cùng La Sinh đều giật mình khi thấy hắn trở về.
Trở về!
"Cậu... trên người có lực lượng pháp tắc, chẳng lẽ cậu thành công?" Vương Vi nói với vẻ không chắc chắn.
La Sinh kiềm chế sự khiếp sợ của bản thân, bình tĩnh nói: "Nếu không thành công thì cậu ta sẽ đi tới cạnh Nữ thần, thế nhưng cậu ta lại trở về, nói cách khác..."
Liễu Bình mỉm cười.
"Cám ơn hai vị, nếu không phải hai người tặng ta một cơ hội, ta sẽ không thể trở thành Thẻ bài sư được."
Liễu Bình nói xong.
Im lặng chỉ giây lát.
Ngay sau đó, giọng nói khen ngợi nhanh chóng truyền tới:
"Cậu vượt qua được? Lợi hại!"
"Quá tốt!"
Vương Vi nhìn Liễu Bình, vẻ mặt giật mình đã theo giọng điệu chuyển hóa thành kinh ngạc vui vẻ.
La Sinh cũng cười to, nói:
"Liễu huynh đệ, ta cũng đoán được cậu chắc hẳn có thể vượt qua thử thách, ha ha ha, dù sao so với những thử thách khác, thử thách này tương đối đơn giản!"
"Ta cũng cũng nghĩ như vậy, cám ơn anh đã cho ta cơ hội này." Liễu Bình cũng gật đầu, nói.
La Sinh vỗ vai hắn, lắc đầu cười nói: "Thế nào? Đối thủ trong thử thách của cậu rất kém cỏi sao?"
"Không, anh ta rất mạnh." Liễu Bình nói.