Chương 141: Thằng hề đối kỵ sĩ!
Liễu Bình lộ ra nụ cười vui vẻ, cũng vẫy ta với đối phương, lớn tiếng hỏi.
"Vùng đổ nát này cũng không lớn, tìm tới cậu cũng không phải việc gì khó khăn, lại nói một mình cậu trốn ở chỗ này làm cái gì?"
"Lúc đầu còn chuẩn bị đi tiểu, thế nhưng anh đã tới... có muốn cùng đi hay không?" Liễu Bình cười nói.
"... Ta chờ cậu ở ngoài, đúng rồi, nơi này có một hoạt động khiêu chiến có thưởng dành cho người vừa trở thành Thẻ bài sư, cậu thử một lần xem, thất bại cũng không sao cả, sẽ không chết thật, yên tâm đi."
Hắn ta cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài, thuận tay rút một tấm thẻ bài ra, đặt trên mặt đất.
Ngay sau đó, toàn bộ đống đổ nát tính cả Liễu Bình đều biến mất tại chỗ.
Tòa kiến trúc này đã biến mất hoàn toàn!
La Sinh thả lỏng bản thân, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Thẻ bài vừa rồi là Thẻ bài thế giới, bên trong có một thị trấn ma pháp cùng ngục giam do chính mình tạo dựng.
Trên tay Liễu Bình có một tấm thẻ bài không biết...
Mình cần gì tự mạo hiểm cơ chứ?
Để cho hắn đi đánh với thủ hạ của mình đi, tới thời điểm kiệt sức, mình lại đi vào tiếp nhận thành quả thắng lợi.
Có lẽ khi mình đi vào bên trong, hắn đã chết mất.
Như vậy...
Nếu Thị thần của hắn không cam lòng chịu ngủ say vĩnh hằng tại Vĩnh Dạ, chắc hẳn cũng phải trở thành Thẻ bài của mình, mà tấm thẻ bài không biết kia, cũng sẽ trở thành vật phẩm của mình.
La Sinh rít một hơi với vẻ hài lòng, nhanh chân bước tới tiểu đội chiến thuật.
Kỳ quái.
Tại sao người đội trưởng kia vừa nhìn thấy ta, đã quay đầu đi?
Nụ cười trên mặt La Sinh biến mất, bước nhanh đi tới, tóm được đối phương, hỏi: "Vừa rồi ngươi định tránh mặt ta?"
"Không phải không phải, thật sự là vật tư không đầy đủ lắm, La Sinh ngươi cũng coi là Thẻ bài sư lâu năm, cũng không tới mức đòi hỏi vật tư của chúng ta chứ." Tiểu đội trưởng cười làm lành, nói.
Lấy... vật tư...
"Liễu Bình lấy được thứ gì từ trong tay các ngươi?" La Sinh trầm mặt quát.
"Cũng không có gì, chỉ cầm một sản phẩm mới nhất mà thôi." Tiểu đội trưởng ấp a ấp úng nói.
"Tới cùng là cái gì!"
"Là quả bom mà Nữ thần hạ lệnh nghiên cứu chế tạo, dung hợp ma pháp cùng khoa học kỹ thuật, có thể xuyên thấu các loại phòng ngự của chức nghiệp giả, cái loại bom mà có thể nổ nát cả một thị trấn đó."
Bom.
Bom của Nữ thần.
"Khốn kiếp!"
La Sinh nổi giận gầm lên giận dữ, thân hình lùi về sau mấy bước, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hắn ta xuất hiện trên một con đường nhỏ lát đá.
Xung quanh đều là núi cao liên miên chập trùng.
Cuối con đường nhỏ, là một thị trấn phồn hoa náo nhiệt.
Cũng may còn kịp!
La Sinh thở phào nhẹ nhõm, đang định chạy về phía thị trấn.
Bỗng nhiên, hắn ta cảm nhận được điều gì đó, đứng im tại chỗ, nhìn về một cái cây lớn cách đó mấy chục mét, quát:
"Là ai? Liễu Bình? Đi ra cho ta!"
Một bóng người từ sau cây lớn nhảy ra, đứng tại đầu cành.
Người này để kiểu tóc undercut, mặc một bộ quần áo sặc sỡ sắc màu, đi một đôi giày mũi nhọn, mắt khói đen lan tới hai gò má, môi đỏ như máu kéo dài sang hai lên, lộ ra răng trắng...
Thế nhưng ngươi lại cảm thấy hắn không phải đang cười.
Trên người hắn lộ ra vẻ quỷ dị, thậm chí làm cho người khác cảm thấy hắn là ác ma đang luyện tập cách mỉm cười của loài người.
"Thị trấn kia, chính là hoạt động khiêu chiến có thưởng chứ?" Người này hỏi.
"... Đúng vậy, ngươi còn không đi qua sao?"
La Sinh hỏi, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đừng nói những thứ này, thời điểm đếm ngược đã tới gần." Người này hưng phấn nói.
Ba,
Hai,
Một.
Nơi xa...
Trong thị trấn kia bỗng bốc lên một ánh lửa lên tới tận trời cao, tiếng nổ vang vọng khắp thế giới, đất rung núi chuyển!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Giống như là thần khổng lồ đang gào thét, sau đó...
Sóng xung kích hóa thành gió quét, thổi về phía bên này.
La Sinh đứng tại trong gió, cả người như biến thành xác không.
Cái trấn nhỏ kia...
Trong trấn nhỏ đó có mấy vị cao thủ, đều là thủ hạ đắc lực của mình bồi dưỡng tỉ mỉ mà thành.
Thế nhưng bây giờ đã hết rồi.
Phục sinh bọn họ một lần, cần lượng tài nguyên quá mức kinh người.
Coi như là mình cũng khó có thể tiếp nhận.
Cả một thị trấn đấy.
Tất cả vật tư đều do bản thân mình vất vả góp nhặt, mỗi một loại thiết bị đều do chính mình tạo dựng.
Cứ như vậy bị hủy diệt...
La Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về cái tên khốn đang đứng trên nhánh cây kia.
Người kia lung lay trong gió táp, vừa khiêu vũ, vừa cười to:
"Thị trấn ma pháp xong đời, do chính ngươi lựa chọn mà, La Sinh!"
Ánh lửa cùng mây khói bùng lên không trung, trong gió táp chầm chậm biến mất.
Thế giới từ sáng tỏ biến thành đen kịt.
Yên tĩnh.
Mấy giây đi qua, lại có một tiếng nổ vang trời xuất hiện, ánh lửa bốc lên, hủy diệt thị trấn thêm một lần nữa.
Sáng tối luân chuyển.
Im ắng.
Đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một.
Thế giới lại bị một tiếng nổ thắp sáng.
Vẻ mặt La Sinh vẫn lạnh như tiền, bị ánh lửa ngập trời chiếu sáng.
Loại nổ tung như vậy, lặp đi lặp lại tới năm lần.
Coi như những tồn tại có trong ngục giam kia, cũng đã bị nổ tan thành từng mảnh vụn.
Xong.
Đều xong.
Ánh mắt La Sinh chậm rãi chuyển tới người Thằng hề.
Gió mạnh thổi tứ tung, thổi tan đám mây đầy trời, thổi bay lá cây trên cây lớn, chỉ còn lại Thằng hề vẫn đứng vững trên nhánh cây.
Thằng hề châm một điếu xì gà, phun ra một vòng khói, nói: "Chắc hẳn ta đã phá kỷ lục của hoạt động khiêu chiến có thưởng chứ."
Hắn ngậm xì gà ngồi xổm trên nhánh cây, cầm một thẻ bài trao đổi tới bàn tay phải, rồi lại từ tay phải chuyển qua tay trái, nhếch miệng cười nói:
"La Sinh đại ca, tại sao anh lại buồn phiền như vậy chứ? Cuộc sống đầy rẫy sự đau khổ, nhớ kỹ phải duy trì nụ cười, à đúng rồi, anh có đói bụng không, ta nấu cho anh bát mì, có lẽ ăn xong thì sẽ vui vẻ lên chút."
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trước mắt Thằng hề:
[Ngươi rút được thẻ bài: Shotgun hai nòng, đạn thần thánh (Một băng).]
[Thẻ loại súng ống, văn minh khoa học kỹ thuật.]
[Nó là một khẩu shotgun hai nòng được nhét đạn thần thánh vào, uy lực cũng không tệ lắm, đặc biệt khi cận chiến.]
Ngay sau đó...
Tất cả chữ nhỏ đều thay đổi...