Chương 142: "Thằng hề, mọi thứ nên kết thúc."
[Ngươi chế tạo một tai nạn, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'.]
[Thẻ bài: Shotgun hai nòng.]
[Bởi vì người sử dụng thẻ là Thằng hề, thẻ bài này được chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn dành cho Thằng hề.]
[Ngươi nhận được thẻ bài: Hộp quà biến thành súng ống. Băng đạn đặc biệt.]
[Đây là đạo cụ chuyên môn dành cho ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươi tự biết nên làm thế nào để có thể sử dụng nó.]
[Nó đại biểu cho một loại bất ngờ nào đó, càng thích hợp cho ngươi sử dụng.]
Ầm!
Một hộp quà hình hộp chữ nhật khá dài cùng một hộp bánh kẹo lớn chừng bàn tay xuất hiện trong tay Thằng hề.
"Nhìn xem, có vẻ như ta đã có được một hộp quà, thực sự là một hoạt động không tồi chút nào, nếu như không có chuyện gì, ta sẽ trở về."
Thằng hề cất hộp bánh kẹo đi, ôm hộp quà rất dài kia vẫy tay với La Sinh.
"Liễu Bình, ngươi không cần đi đâu nữa cả." La Sinh nói.
"Còn việc gì à?" Thằng hề ngoẹo đầu hỏi.
La Sinh chậm rãi rút một thanh đao nhỏ ra, rạch một đường trên cánh tay mình.
Vô số máu tươi xuất hiện, như nước chảy quay xung quanh hắn ta, sau đó nhập vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt La Sinh càng trắng hơn trước.
Hắn ta duỗi một ngón tay nhuốm máu ra, bắt đấu rút bài.
"Đúng là còn có một việc, ta muốn xử lý ngươi." Hắn nói.
"Đây cũng là một bộ phận trong hoạt động khiêu chiến có thưởng sao?" Thằng hề hỏi với vẻ hứng thú.
"Ta chỉ hi vọng tấm thẻ bài trên người ngươi có thể đền bù tổn thất của ta."
La Sinh nói, rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.
Ầm!
Tấm thẻ bài đó hóa thành một chiếc trường mâu màu đỏ máu ngay lập tức, bị hắn ta nắm chặt trong tay.
Hắn ta vung vẩy trường mâu, ngay lập tức có ánh sáng đỏ như máu từ trên trường mâu tản ra ngoài, chém về phía hư không, thật lâu không tiêu tán.
"Vũ khí không tệ lắm." Thằng hề khen ngợi.
"Ngươi là Thằng hề, mà ta là Thánh kỵ sĩ... muốn sử dụng kỹ năng của Thánh kỵ sĩ, cần phải làm ra một loại kính dâng nào đó, vừa rồi ta đã hiến dâng máu của bản thân, lần tiếp theo sẽ kính dâng mạng của ngươi." La Sinh nói với giọng tràn ngập sát ý.
Thằng hề còn chưa nói chuyện, bên tai đã nghe được giọng nói của Yana:
"Hắn ta đang lừa ngươi, Thánh kỵ sĩ sẽ không sử dụng một thanh trường mâu có thể hút máu này... Hắn ta là Huyết kỵ sĩ."
"Huyết kỵ sĩ?" Thằng hề hỏi lại.
"Đúng, ngươi không thể đổ máu được, nếu không hắn ta có thể biến thẻ bài tiếp theo trở thành thẻ bài chuyên môn dành cho Huyết kỵ sĩ... đó là một bộ bài chuyên môn hấp thu sức sống của kẻ địch, bổ sung sự tiêu hao của bản thân." Yana nói.
"Ta đã biết."
Thằng hề ôm hộp quá, vụng về mà thể hiện ra tư thái phòng ngự.
La Sinh cười nói: "Ta là kỵ sĩ, mà ngươi chỉ là Thằng hề... lại nói một tên hề như ngươi, ngoài việc mang tới niềm vui cho người khác ra, có bản lĩnh gì mà đấu với ta?"
Hắn ta dùng sức giẫm trên mặt đất, thân hình phát động, lao tới phía Thằng hề.
Thằng hề mở hộp quà ra, đeo một thứ đen kịt bên hông, bật cười nói:
"Đánh nhau chả có gì thú vị cả! Hãy để cho chúng ta tìm tới một chút niềm vui thú nào..."
La Sinh nhìn về phía thứ kia, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Đó là một cỗ máy giết chóc hung tàn cùng xuất sắc, khi Thằng hề nhắm chuẩn về phía La Sinh, sáu cái nòng trên súng máu đã bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tốc độ quay của nó càng lúc càng nhanh, rồi bùng nổ ra mưa đạn cực kỳ mãnh liệt...
Gatling gun m134!
"Đáng chết!"
Con ngươi La Sinh co rụt lại, ngay lập tức dừng giữa không trung, vung vẩy trường mâu trong tay hình thành từng tầng huyết ảnh.
Hầu như trong nháy mắt đó.
Trên súng máy, tiếng động vù vù do động cơ phát ra bỗng nhiên thay đổi!
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!
Tiếng súng còn to hơn cả súng ống bình thường liên tục vang lên.
Làn đạn dày đặc liên tục được bắn ra, liên tục va chạm với từng tầng huyết ảnh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tất cả huyết ảnh đều bị bắn nát, biến mất trong hư không.
La Sinh bị bắn ngã xuống đất, liên tục vung vẩy trường mâu để ngăn cả làn đạn vô cùng vô tận.
Qua khoảng bảy tám phút sau.
Tất cả đạn đều bị bắn sạch, gatling gun cũng không chuyển động nữa.
Tới tận lúc này, Thằng hề mới vác súng lên vai, hỏi với vẻ hào hứng: "Cảm giác như thế nào?"
"Ngươi không giết được ta, với lại... ngươi đã hết đạn."
La Sinh lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trở nên đen kịt, nói.
Hắn dựng trường mâu tại trước người, toàn thân toát ra luồng sáng đỏ như máu, quát khẽ:
"Nếu như chỉ có thực lực như vậy thì ngươi chết chắc rồi."
Từ trong truyền cây bỗng truyền ra từng tiếng vang khác thường.
Hai người lại kéo dài khoảng cách, cùng nhìn về phía rừng sâu.
Một người đàn ông máu me đầy người từ trong rừng cây chạy ra, vừa ra đã thấy La Sinh, vội vàng kêu lên với vẻ mừng rỡ: "Lão đại, mau cứu ta!"
"Ngươi không bị nổ chết sao?" La Sinh kinh ngạc hỏi.
"Khi thị trấn nổ tung, ta tại trong dòng sông bên ngoài thị trấn bắt cá, may mắn sống sót tiếp được." Người kia chạy về phía La Sinh.
La Sinh thở phào một hơi, nói: "Thật đúng là quá tốt."
Hắn đón tiếp người kia, trường mâu đâm về phía trước.
Phốc!
Sau một tiếng vang trầm, người kia bị trường mâu đâm xuyên người.
"Lão đại... tại sao..."
Người kia nói với vẻ khó tin.
La Sinh thản nhiên nói: "Ngươi chỉ là một người nuôi trồng cơ bản nhất, thế nhưng vào thời điểm này, cống hiến lớn nhất của ngươi chính là..."
Từ trên trường mâu tản ra từng đợt ánh sáng màu máu.
Người kia phát ra những tiếng kêu thảm thiết, hóa thành từng đoàn máu thịt, hoàn toàn nhập vào trong trường mâu.
Hắn chỉ còn một bộ khung xương bị trường mâu xuyên qua, hai tay nắm chắc thân mâu, giống như đang giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng này vậy.
La Sinh tiện tay vung lên, khung xương trên trường mâu bị quật bay trên mặt đất.
"Rút thẻ..."
La Sinh trầm thấp nói.
Hắn rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.
Từng đợt tiếng kim loại êm tai vang lên, trên người La Sinh có thêm một bộ giáp toàn thân màu đỏ máu.
Bộ giáp toàn thân của Huyết kỵ sĩ!
La Sinh mỉm cười, cầm mũ giáp đội lên đầu, trầm giọng nói: "Thằng hề, mọi thứ nên kết thúc."
"Chậc chậc, ngay cả người mình cũng giết, vừa rồi ngươi còn nói mình là Thánh kỵ sĩ?" Thằng hề nhẹ nhàng vỗ tay.
La Sinh bỗng cảm ứng được gì đó, nhìn về phía dưới chân.
Trong vũng bùn dưới chân, không ít trang giấy bị vò thành một cục bỗng phát sáng lên.
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Một vùng mây khói đen kịt bay lên bầu trời.