Chương 147: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"
"Dưới nguyên tắc công bằng, các ngươi không thể ngầm điều khiển, phá hoại quy tắc, tự mình thiết lập kịch bản, nếu kẻ nào dám làm như vậy, chẳng khác nào làm cho ta mất hứng, như vậy rất không thú vị."
Hai con mắt ông lão bỗng biến thành một đôi mắt dựng thẳng, nhếch miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, mỉm cười nói: "Kẻ nào làm ta mất hứng, cũng không cần tồn tại tiếp."
Toàn trường yên tĩnh.
"Hiện tại, các ngươi có thể đặt cược." Ông lão nói.
Bóng đen bên người Huyết kỵ sĩ lấy ra một cái túi, ném về phía hư không.
Ông lão liếc nhìn, cau mày nói: "Ma Vương Sa Đọa, ta đặt cược một khúc xương Chân Cổ, mà ngươi lại là người đề xuát, mới ném ra chút đồ vật như vậy thôi à? Không chơi nổi cũng đừng chơi."
Bóng đen kia hơi do dự, đành phải lấy thêm một cái túi nữa ném vào trong hư không, ồm ồm nói: "Đây là một nửa tài sản của ta, đều đặt Huyết kỵ sĩ thắng."
"Không tệ, cứ như vậy, trò chơi mới thú vị được." Ông lão bật cười.
Bóng đen nói: "Ta có thể nói ra điều kiện của mình không?"
"Mời." Ông lão nói.
"Trên chiến trường của bọn họ... khi tử đấu bắt đầu, vũ khí của bọn họ đều đã đâm xuyên thân thể của đối phương." Bóng đen nói.
Huyết kỵ sĩ La Sinh đón ánh mắt của bóng đen, lớn tiếng nói: "Cứ như vậy, ta có thể rút bài, lại có thể chuyển hóa thẻ bài thành thẻ bài dành riêng cho ta, còn có thể phòng ngừa hắn ta chạy trốn... dựa vào chiến giáp cùng huyết mâu của ta, chắc chắn có thể chiến thắng."
Bóng đen gật đầu, như trút được gánh nặng.
"Còn có người nào đặt cược sao?" Ông lão hỏi.
Trên núi bạch cốt, một bóng đen ném ra một cái rương chất đầy đá quý, nói: "Ta cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện của ta là..."
"Bọn họ ở vào trong một chiến trường, bất cứ kẻ nào làm ra cử động chạy trốn, lập tức bị nhận định thua cuộc tử đấu."
"Còn thêm một người đặt cược nữa!" Ông lão lớn tiếng nói.
Lại có một bóng đen đi ra, cười nói: "Thật đúng là càng ngày càng thú vị, ta cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện là..."
"Ngay từ đầu, bọn họ đều đang bay lên trời, mà nơi đó không đủ rộng cho hai người đứng."
"Ba điều kiện đã đủ, tử đấu bắt đầu!" Ông lão tuyên bố.
Hai luồng sáng đen từ trời giáng xuống, bao phủ Huyết kỵ sĩ lẫn Thằng hề vào trong, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
...
Máu tươi bắn tung tóe.
Đạn pháo nổ tung, tiếng súng máy bắn phá liên tục không dứt vang lên bên tai.
Trên bầu trời, truyền tới tiếng xé gió của chiến cơ.
Trên mặt đất, đội quân máy móc đang giết vào chiến trường, tụ tập với mấy bộ robot khổng lồ.
Đúng lúc này, nơi sâu trong chiến trường, trên một bệ bắn hỏa tiễn, tiếng máy móc điện tử đang đếm ngược:
"Năm, "
"Bốn, "
"Ba, "
"Hai, "
"Một."
"Châm lửa!"
Ầm...
Hỏa tiễn cao mấy chục mét phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, bắt đầu lao về phía bầu trời.
Đúng lúc này, trên đỉnh hỏa tiễn có hai người xuất hiện.
Huyết kỵ sĩ.
Thằng hề.
Huyết mâu đâm vào cơ thể của Thằng hề, mà trường đao cũng xuyên qua ngực của Huyết kỵ sĩ.
"Đây là Canh bạc của các Ma Vương, ngươi xong đời, Liễu Bình."
Trường mâu La Sinh lắc một cái, vô số giọt máu từ trong vết thương bay ra ngoài, nhập vào trong tay của hắn.
Ngay lập tức, hắn dự định rút bài.
Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ngươi có biết ai mới là Ma Vương không?"
Từ trên trường đao tràn ra vô số băng sương, tay La Sinh vừa rút một tấm thẻ bài ra, đã bị băng sương đông cứng tại chỗ.
Thằng hề hỏi thăm con thỏ trên trường đao, một tay khác lấy hộp bánh kẹo từ trong ngực ra, cố gắng mở hộp bánh, lấy một chiếc kẹo màu đỏ ra, nhấn chặt vào trong tầng băng.
Đây là thứ cũng bị chuyển đổi cùng với khẩu súng shotgun, băng đạn thần thánh.
"Đi xem phong cảnh đi."
Hắn đạp bay La Sinh còn đang bị đóng băng ra ngoài, sau đó sử dụng pháp quyết, cầm máu, chữa thương cho bản thân mình.
Hỏa tiễn liên tục gia tốc, mang theo Thằng hề bay về phía không trung.
Mà bức tượng băng kia lại như sao băng rơi xuống mặt đất.
Ầm!
Ngọn lửa vẩy ra.
Chiếc kẹo trong tầng băng nổ tung!
Thằng hề cúi đầu quan sát, chỉ thấy một điểm đen dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo hỏa tiễn.
Huyết kỵ sĩ La Sinh!
Chiến giáp trên người hắn ta đã bị nổ vỡ ra mấy lỗ hổng, bốc lên khói đen nồng đậm, nhìn qua khá nhếch nhác.
Thế nhưng dưới hông hắn ta có cưỡi một bộ hài cốt ngựa một sừng có cánh!
Xem ra hắn ta vẫn rút ra tấm thẻ bài kia, cũng chuyển hóa nó thành chuyên dụng Huyết kỵ sĩ.
Huyết kỵ sĩ càng bay càng gần, cười to nói: "Vô dụng, Liễu Bình, hiện tại ta đã có vũ khí, chiến giáp cùng vật cưỡi, ngay cả chạy trốn ngươi cũng không có cơ hội."
"Chạy trốn?"
Thằng hề rút khẩu Gatling gun m134 từ trong hư không ra, sau đó mở hộp bánh kẹo, lấy sáu chiếc kẹo màu vàng ra nhét vào gatling gun.
"Viên đạn có tác dụng trong thời gian có hạn, có thể bắn mười phút, ta cũng muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì để bay tới."
Thằng hề giơ súng lên...
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!
Tia lửa từ trong súng liên tục phun ra ngoài, hóa thành từng sợi dây đỏ, bắn liên tục tới trên chiến mã hài cốt đang lao vùn vụt tới.
Chiến mã bị bắn kêu rên liên tục, trong thời gian ngắn cũng không thể tới gần hỏa tiễn.
La Sinh đành phải điều khiển dây cương, lách qua đường vòng, dự định tấn công bên sườn.
Thế nhưng tốc độ bay của hỏa tiễn quá nhanh, hỏa lực trên tay Thằng hề lại quá mạnh, hắn ta cưỡi chiến mã bay tới bay lui, cũng bị đạn bắn trúng nhiều lần, lại không tìm được cơ hội tiếp cận Thằng hề.
Hai bên giằng co mấy chục giây.
Thằng hề bỗng dựng thủ thế lên.
Con thỏ đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy, phát ra âm thanh kêu gào thật lớn, đập móng vuốt vào ổ quay của khẩu Gatling gun.
Ngay sau đó...
Trên đường đạn màu đỏ lửa, lại có thêm từng luồng sương trắng.
Một luồng đạn bắn trúng chiến mã hài cốt, lập tức làm cho cánh trái của nó đông cứng lại, chiến mã không khỏi lảo đảo giữa không trung, La Sinh suýt chút nữa thì bị rơi khỏi chiến mã.
Thằng hề cười to nói: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"
Một tay hắn giơ cao Gatling gun, một tay làm động tác rút bài về phía hư không.
Một tấm thẻ bài bị rút ra ngay lập tức.
[Ngươi rút được thẻ bài: Chiến giáp của kiếm tu.]
[Đồ phòng ngự, văn minh tu hành.]
[Nó là chiến giáp dành cho kiếm tu xông trận, có thể chống cự vũ khí cùng thuật pháp một cách hữu hiệu.]