Chương 152: Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!
Huyết kỵ sĩ bước nhanh vào trong lối đi.
Dòng nước tại nơi này đã rất sâu, hầu như đã quá đỉnh đầu của hắn ta.
Thế nhưng như vậy thì sao chứ?
Với những chức nghiệp giả mạnh mẽ như hắn ta, không hít thở mấy ngày cũng sẽ không chết.
Huyết kỵ sĩ tiến lên trong dòng nước.
Đi được một nửa, hắn ta dừng lại một lát.
Trên vách tường trong lối đi có một cánh cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, một luồng sét nương theo từng tiếng sấm cuồn cuộn chiếu sáng bầu trời đêm.
Mưa rơi.
"Trong cơn mưa đêm trời đen như mực, cũng là thời điểm thích hợp giết người."
Huyết kỵ sĩ yên lặng suy nghĩ, tiếp tục đi về phía trước, mở cánh cửa thông hướng con đường khác.
Dòng nước bỗng nổi lên gợn sóng.
Huyết kỵ sĩ rất nhanh vung tay lên, thả ra từng luồng huyết quang, làm cho huyết quang bay vào trong lối đi, tìm kiếm kẻ địch đáng chết kia.
"Hút sạch máu của hắn!"
Huyết kỵ sĩ âm thầm gầm lên.
Mấy giây sau.
Từng vệt huyết quang bay trở lại, nhập vào phần che tay của hắn ta.
Không phát hiện ra mục tiêu.
Huyết kỵ sĩ cố gắng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh lại, đi vào trong cánh cửa này.
Nơi này là một căn phòng khác ở phía sau giáo đường, nó đã bị ngập nước hoàn toàn rồi, những chiếc ghế cùng bàn và nến đều lơ lửng trong nước, thuận dòng nước mà di động.
Huyết kỵ sĩ đi vào trong phòng, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Vẫn không phát hiện ra Thằng hề.
Chậc!
Cái tên này trốn đi nơi nào chứ.
Huyết kỵ sĩ lắc đầu, đạp nhẹ mặt đất, bay tới trước một vách tường nào đó.
Nơi này có treo một tấm phù.
Hơi nước vô tận từ hư không được hội tụ lại, rồi được lá phù này chuyển hóa thành dòng nước, liên tục chảy vào trong phòng này.
Thế nhưng chỉ dựa vào lá phù này, không thể chế tạo ra lượng nước nhiều như vậy.
Chẳng lẽ Thằng hề dán rất nhiều lá phù tương tự trong toàn bộ giáo đường sao?
Có lẽ còn không chỉ như vậy.
Liễu Bình vốn là người của văn minh tu hành, loại văn minh này thiên hướng nghiên cứu pháp thuật ngũ hành.
Đối với đám người tu hành này mà nói, sử dụng một vài loại pháp thuật triệu hồi dòng nước không để công kích như này, là một chuyện rất đơn giản.
Như vậy...
Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình mặc bộ giáp nặng nề, khi chiến đấu trong nước thì sẽ trở nên vụng về hơn nhiều sao?
Nói như vậy...
Đúng là có ảnh hưởng một chút.
Huyết kỵ sĩ lộ ra vẻ cảnh giác, đưa tay muốn xé rách lá phù, thế nhưng lại rút tay về.
Coi như mình xé rách lá phù này, người tu hành có cấp bậc như Thằng hề, cũng có thể triệu hồi ra đủ dòng nước tiến hành bổ sung.
Thứ đáng giá cần cảnh giác, đó chính là lá phù này có tác dụng nào khác hay không.
Nếu như mình chạm tưới...
Nó có thể biến thành một loại cạm bẫy nào hay không?
Nghĩ tới đây, Huyết kỵ sĩ nhấn nhẹ trên vách tường, bóng hình thuận theo dòng nước mà lùi về phía sau.
Nếu như Thằng hề đã không có trong căn phòng này, như vậy mình tiếp tục tìm kiếm là được rồi.
Tìm từ từ từng căn phòng một.
Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!
Huyết kỵ sĩ thuận theo lối đi bơi ra bên ngoài.
Nhìn qua cửa sổ, hắn ta thấy được cơn mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, sấm chớp liên tục xuất hiện trên bầu trời.
…
Cửa.
Cửa bị đẩy ra, dẫn theo dòng nước rất nhỏ.
Huyết kỵ sĩ giơ cánh tay lên...
Huyết quang bay ra ngòi, dùng tốc độ cực nhanh lượn quanh phòng một vòng, lại bay trở lại.
Không có.
Không tìm ra Thằng hề.
Huyết kỵ sĩ đứng trước cửa, dần dần trở nên trầm tĩnh.
Dòng nước làm cho hành động của hắn ta trở nên cồng kềnh, thế nhưng ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Mình đã tìm mọi căn phòng rồi...
Dựa theo quy tắc, Thằng hề không thể trốn tránh mình, như vậy mình nên tìm được hắn ta rồi mới phải.
Đáng chết.
Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Huyết kỵ sĩ trở nên bực bội, bỗng nhiên bị một quầng sáng thu hút sự chú ý.
Cửa sổ.
Bên ngoài mưa rất to, sấm sét trở nên càng tấp nập.
Hình như bọn chúng có chút...
Cũng quá thường xuyên đi chứ.
Với lại uy lực còn vượt quá tia sét bình thường mà hắn ta nhận biết.
Huyết kỵ sĩ nhìn ra bên ngoài với vẻ cảnh giác, rồi chậm rãi yên lòng lại.
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn ta có thể khẳng định rằng những tia sét bên ngoài là do tự nhiên hình thành.
Tuyệt đối không phải là pháp thuật lôi điện của Thằng hề.
Ngay sau đó...
Một tia sét bắn về phía giáo đường.
Tia sét này bắn trúng tháp nhọn cùng đại sảnh ở phần trước giáo đường, tháp nhọn cũng không bị sao cả, dù sao cũng có cột thu lôi, thế nhưng đại sảnh lại không có.
Huyết kỵ sĩ yên lặng quan sát, thế nhưng không có cử động gì.
Mình không ở nơi đó, hoàn toàn không cần thiết...
Bỗng nhiên, hắn ta cảm thấy tê tê.
"Đáng chết!"
Hắn ta giận dữ nói, đầy nước tràn vào miệng.
Toàn bộ giáo đường đều ngập đầy nước.
Những nước này cũng không phải nước cất.
Nó có thể dẫn điện!
Vài giây sau, Huyết kỵ sĩ mới loại bỏ ảnh hưởng của tia sét kia.
Cũng may.
Loại sấm sét này, đã phân tán rất nhiều lần trong dòng nước, cơ bản là không thể tạo thành tổn thương đối với mình.
Hắn ta đang ngẫm nghĩ, đã thấy cảnh tượng xuất hiện bên ngoài cửa sổ làm cho hắn ta cả đời khó quên.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, mưa to gió lớn.
Trong tầng mây dày đặc kia, dần dần có vô số quầng sáng sáng lên.
Bọn chúng nhiều như là những vì sao trong bầu trời đêm, thế nhưng chúng lại có thêm loại cảm giác nào đó, không giống với sao trời vắng lặng lạnh lùng.
Những ngôi sao này liên tiếp rơi xuống dưới.
"Hóa ra là sét sao."
Huyết kỵ sĩ âm thầm suy nghĩ.
Chờ đã...
Sét!
Nhiều sét như vậy sao!
Hắn ta vội vàng quan sát cảnh tượng xung quanh.
Thế nhưng, xung quanh toàn là nước, cả người hắn ta cũng đang ngâm trong nước.
Vậy thì đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!
Huyết kỵ sĩ đặt nhẹ tay lên cửa sổ, sợ làm hỏng cửa sổ.
Hắn ta cẩn thận rút then cài cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đang định nhảy ra bên ngoài, thế nhưng cả người bỗng cứng lại.
Thằng hề vẫn ở trong tòa giáo đường này.
Nếu như mình rời khỏi tòa giáo đường này, có tính là chạy trốn hay không?
Chạy trốn, sẽ bị nhận định là thua cuộc!
Một chân Huyết kỵ sĩ đã đạp trên bệ cửa sổ, dòng nước thuận thân thể của hắn ta mà chảy ra bên ngoài, thế nhưng lượng nước cũng không giảm bớt chút nào.
Những lá phù kia...
Những lá phù kia vẫn đang ngưng tụ nước không ngừng.