Chương 162: Nơi này chính là Vĩnh Dạ, cũng là Tử giới.
Liễu Bình cầm thẻ bài, chần chờ nửa ngày vẫn không nhịn được mà nói:
"Những thẻ bài này có tác dụng gì chứ?"
"Đẹp." Yana phun ra một chữ.
"Thế nhưng bọn chúng không giúp gì được cho chiến đấu mà." Liễu Bình nói tiếp.
"Thế nhưng chúng nó có thể làm cho ngươi càng đẹp trai càng thu hút hơn, ngươi hiểu chưa? Hình tượng là một vấn đề rất quan trọng." Yana nói.
"Còn có thẻ bài nào dùng cho chiến đấu hay không?" Liễu Bình không cam lòng hỏi.
"Thẻ bài chiến đấu của ta đều là thẻ bài chuyên dành cho Thần linh, hiện tại ta đã suy yếu tới cực điểm, không thể rút chúng nó ra, coi như rút chúng nó ra, ngươi cũng không sử dụng được." Yana nói.
"Hiện tại ta mới là Nguyên Anh sơ kỳ, mới chỉ rút được chín tấm thẻ bài, mỗi một tấm thẻ bài đều nên dùng để chiến đấu, mà những thẻ bài này..."
Liễu Bình không nói tiếp.
Bởi vì Yana đã từ trong bộ bài chui ra ngoài, đứng trước mặt hắn, dùng một đôi mắt đẹp lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.
Sát khí...
Đây chính là Thị thần của mình, cả ngày lẫn đêm đều ở cùng với nhau, nếu như hiện tại cãi nhau với nàng, về sau có còn muốn sống tốt hay không đây?
"Những thẻ bài này rất quan trọng, bọn chúng sẽ trợ giúp ta rất nhiều." Liễu Bình nghiêm túc nói.
"Giúp cái gì?" Yana hỏi.
"Làm cho ta trở thành người đàn ông đẹp trai nhất." Liễu Bình ưỡn ngực nói.
"Ừ, vậy mới đúng mà, nam nhân, nếu ngay cả dáng vẻ mà ngươi còn không có, ta sẽ không chút hứng thú nào mà tra tấn ngươi cả."
Yana hài lòng mà vỗ vai hắn, lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về bộ bài của Liễu Bình.
Liễu Bình cầm ba tấm thẻ bài này, nhanh chóng tính lấy thẻ bài trên tay mình.
Mình có những tấm thẻ bài là:
Khẩu súng shotgun hai nòng cùng với đạn thần thánh,
Thuật đao,
Chiến giáp của kiếm tu,
Thằng hề,
Thị thần,
Nham thạch không tồn tại,
Bom nữ thần là thẻ tiêu hao, đã sử dụng hết.
Như vậy, tất cả là sáu tấm thẻ.
Lại thêm ba tấm thẻ bài chuyên dùng để ra vẻ đẹp trai... đủ chín tấm thẻ rồi.
Đầy đủ rồi...
Liễu Bình đứng im tại chỗ, thở dài.
Chỉ hi vọng ba tấm thẻ bài này sau khi được Thằng hề chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn, thì có thể đưa tới chút tác dụng trong chiến đấu đi.
…
Hoàng hôn.
Ánh tà dương như máu.
Liễu Bình bị từng đợt tiếng bước chân quấy rầy, mở mắt ra.
Đội trưởng tiểu đội chiến thuật vội vàng leo lên tường thành, thở dốc một hơi rồi nói: "Xin lỗi, vẫn phải tới quấy rầy ngươi một lát."
"Chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Chuyện rất quan trọng, chúng ta cần tìm tới vị trí của giáo đường cũ." Đội trưởng nói.
"Giáo đường?"
"Đúng."
...
Liễu Bình không nghĩ tới, công việc đầu tiên của mình lại là hỗ trợ tìm kiếm địa chỉ ban đầu của giáo đường.
Đội trưởng tiểu đội là một người đàn ông vạm vỡ mặt chữ quốc, để một bộ râu quai nón.
Hắn ta ngậm một điếu thuốc, mở ra một màn sáng lơ lửng, nói:
"Ta nhớ rằng giáo đường của Ám Vụ trấn đã từng thay đổi vị trí mấy lần, thế nhưng vị trí cuối cùng được xây dựng ở chỗ nào, lại không có tư liệu tương ứng."
Một phụ tá của hắn ta nói: "Loại cứ điểm cực kỳ vắng vẻ như vậy, mọi người luôn luôn không để ý tới, đã rất lâu rồi không ai thu thập tài liệu tương quan rồi."
"Đây là một sai lầm trong khâu quản lý của công ty." Đội trưởng nói.
"Nơi không có lợi ích, mãi mãi cũng có đầy những lầm lẫn như thế này mà." Một người khác cảm thán.
"Cho nên chúng ta phải biểu hiện ra sáng chói chút, hiểu không?" Đội trưởng nói.
"Vâng."
Đám người đáp lại, sau đó nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình đương nhiên biết nên làm như thế nào.
"Xin hãy đi theo ta."
Hắn dẫn theo toàn bộ tiểu đội chiến thuật đi ngang đống đổ nát, rồi đi tới vị trí của giáo đường.
"Chính là nơi này." Liễu Bình nói.
"Rất tốt, Jason, nhờ ngươi." Đội trưởng nói.
Một người cao gầy đi tới, quỳ trên mặt đất lẩm bẩm: "Chúa tể Thống Khổ, ta là người hầu trung thành của người, trong thế giới tử vong cùng âm u này, ta kêu gọi ý chí của người giáng lâm."
Vài giây đồng hồ sau.
Bức tượng kia vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ dị thường nào xuất hiện cả.
"Không đúng."
Jason đứng dậy, đi vòng quanh bức tượng vài vòng, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Làm sao vậy, Jason?" Đội trưởng hỏi.
"Trên bức tượng không có lực lượng tiếp dẫn của Thần, nó đã bị bỏ hoang." Jason nói.
"Không thể nào, nếu như Thần linh không quan tâm Ám Vụ trấn, như vậy chúng ta phải có được tin tức này... ngươi chờ đã, ta tới tra tìm một lát." Đội trưởng bắt đầu đánh chữ nhanh chóng lên màn hình.
Liễu Bình ở bên thì yên lặng quan sát.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên trước mắt hắn:
[Yên tâm, khi trước ngươi hấp thu lực lượng của bức tượng này, Danh Sách đã kịp thời tạo ra rất nhiều lớp ngăn cách, Nữ thần Thống Khổ cũng không thấy được bộ dáng thực sự của ngươi.]
Ngay lập tức Liễu Bình cảm thấy yên tâm hẳn.
Đội trưởng bận rộn một lát, giống như tra được tin tức gì đó, lớn tiếng nói: "Mở trang bị dịch chuyển ra, chúng ta lại mời thêm một bức tượng thần tới."
Hắn đứng dậy, nói với tất cả mọi người:
"Thần không hề từ bỏ Ám Vụ trấn, tượng thần nơi này đã bị quái vật khinh nhờn, cho nên đã mất đi lực lượng tiếp dẫn."
Người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, không có chuyện gì, mọi người bắt đầu làm việc đi, nửa giờ nữa trời sẽ tối, nếu kẻ nào không hoàn thành công việc của mình, ta sẽ bắt kẻ đó ra bên ngoài tường thành mà canh giữ." Đội trưởng quát lớn.
Đám người tản đi, chia thành mấy tiểu đội, bắt đầu kiểm tra trang bị, phân phát tiếp tế, xác định chức năng.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh mà hiệu suất cao hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu.
Liễu Bình ngồi trong phòng chỉ huy lâm thời, cùng với một Hội họa sư.
Công tác của hắn, chính là chỉ ra địa chỉ những kiến trúc ban đầu của thị trấn cho Hội họa sư biết.
Liễu Bình cảm thấy khó hiểu.
Thị trấn đã biến thành đống đổ nát rồi, tại sao còn quan tâm tới bố cục ban đầu của nó cơ chứ?
Hội họa sư kia thấy được câu hỏi của hắn, giải thích:
"Mỗi một cứ điểm đều do Thần linh lựa chọn, các kiến trúc cùng chức năng trong đó cũng do Thần linh tự mình chỉ định, phàm nhân không được sửa đổi."
"Tại sao cần nghiêm ngặt như vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có kiến trúc do Thần linh tham dự chỉ dẫn, mới có thể ngăn cản 'Tử vong lan tràn', cũng chiếm giữ mặt đất, làm cho mọi kiến trúc xung quanh không bị Vĩnh Dạ nuốt mất." Họa sĩ nói mà không ngẩng đầu lên.
Liễu Bình suy tư một lát, cũng dần dần hiểu ra.
Đúng vậy.
Nơi này chính là Vĩnh Dạ, cũng là Tử giới.