Chương 165: Đuổi giết cùng tiến về
Toàn thân kinh mạch của mình ê ẩm khó chịu, cơ bản là không thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu.
"Yana, những tên Linh cẩu kia thật sự chờ tới sáng ngày mai mới tới sao?"
"Đúng thế."
"Làm sao mà ngươi biết?"
"Diện tích của Ám Vụ trấn quá lớn, ban đêm rất dễ dàng thu hút sự chú ý của quái vật thế giới Tử Vong, lại còn đi vào trong thời không bí ẩn nữa, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ tới tìm đường chết sao?"
"Cũng đúng."
Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó, đứng dậy đi khỏi giáo đường, đi thẳng tới trung tâm chỉ huy lâm thời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn hỏi.
"Nhìn màn hình." Đội trưởng trả lời.
Liễu Bình nhìn về phía màn hình, trên màn hình là một đám chó săn đang bốc lên ánh huỳnh quang, đang đuổi theo hai người mặc đạo bào cùng một người mặc áo giáp.
Người tu hành!
Liễu Bình cảm thấy khá khó hiểu.
Không phải tất cả người tu hành đều bị nhốt trong thời không bí ẩn sao?
Tại sao lại có thể thoát ra ngoài, còn bị đuổi giết nữa?
"Có thể phóng đại hình ảnh lên không? Ta muốn thấy được hình dạng của hai người kia." Liễu Bình nói.
"Khoảng cách quá xa, không dám tới gần, nơi đây đã là khoảng cách gần nhất rồi." Đội trưởng trả lời.
"Tình huống không chỉ là như vậy, nhìn những nơi này xem." Họa sĩ ở bên cạnh cũng nói.
Hắn nhấn trên màn hình vài lần, lập tức hiện ra bảy tám cảnh tượng khác nhau.
Trên những cảnh tượng đó, đều có một đám người cưỡi xe gắn máy, hoặc lái xe hơi, lái robot, vội vàng đuổi theo hai người tu hành.
"Là dân du cư trên hoang dã, lá gan của bọn chúng thật lớn... không đúng, đây là đội ngũ của Linh cẩu!"
Vẻ mặt Đội trưởng biến đổi, liên tục nhấn vào màn hình, cũng nói ra: "Liễu Bình, ta cho rằng chúng ta nên cố thủ tại chỗ không ra, mặc kệ bọn chúng làm cái gì đi nữa, đều không liên quan gì tới Ám Vụ trấn chúng ta, ngươi thấy thế nào?"
Phía sau không ai trả lời.
Đội trưởng quay đầu nhìn lại, đã thấy Liễu Bình đã chạy về phía giáo đường.
Ầm!
Cửa giáo đường đóng mạnh lại.
Liễu Bình đi thẳng tới căn phòng tận cùng giáo đường, tiện tay rút Tuyết Ảnh đao ra, vẽ trên mặt đất.
Động tác của hắn nhanh nhẹn mà dứt khoát, khi xuất đao cũng không cần suy nghĩ nhiều, nhanh chóng phác họa ra từng linh vân.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Trên mặt đất đã xuất hiện linh văn rất phức tạp, bọn chúng xâu chuỗi lại với nhau tạo thành trận pháp, phát ra một thanh âm cộng minh rất nhỏ.
Liễu Bình tiện tay lấy mấy viên linh thạch ra ngoài, khảm nạm bọn chúng tại các ngõ ngách trên trận pháp phù văn.
Tất cả phù văn lóe lên một lần, thả ra một luồng sáng nhạt mờ mịt.
"Mở!" Liễu Bình khẽ quát một tiếng.
Ngay sau đó, luồng sáng mờ mịt nhập vào trong trận pháp, biến mất toàn bộ.
Pháp trận, hoàn thành!
"Ngươi vận dụng linh lực như vậy, vết thương trong cơ thể sẽ tăng lên đó." Yana thở dài nói.
"Không sao cả, ta còn kiểm soát được."
Liễu Bình lau đi máu bên khóe miệng, thu đao lại, quay người đẩy cửa ra ngoài.
...
Trong hoang dã.
Liễu Bình ngồi xổm trên một đống đá vụn, trên mặt toát lên vẻ suy tư.
"Này, hiện tại ngươi không nên chiến đấu với người khác, chạy tới vẫn quá nguy hiểm." Yana nói.
"Những người tu hành kia là người cùng một thế giới với ta, vậy mà cũng có thể xuất hiện trong hoang dã tử vong, ta phải biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng với tình trạng hiện tại của ngươi, chỉ sợ..."
"Ta sẽ không làm ra việc ngu xuẩn, nhìn xem rồi nói sau đi."
"Nhìn cái gì? Đám Linh cẩu kia cực kỳ cảnh giác, chỉ cần ngươi không chú ý thôi cũng có thể bị phát hiện." Yana nói.
"Dựa vào cảnh tượng vừa rồi, có mấy cái lâu la không đáng chú ý, chẳng mấy chốc sẽ đi qua nơi này."
Liễu Bình nói, vỗ túi trữ vật, lấy một nắm linh thạch ra.
Hắn cẩn thận đặt linh thạch trong nơi sâu đống đá vụn này, sau đó lấy một tấm thẻ bài từ hư không ra.
Thẻ bài kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.
"Yana, ngươi nói xem, trong một nắm linh thạch thì nên tồn tại cái gì nữa?"
"Trong một nắm linh thạch? Chắc hẳn không có thêm cái gì nữa đi."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Liễu Bình đứng trên nắm linh thạch kia, ném thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Sau một tiếng vang nhỏ, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ:
[Ngươi sử dụng tấm thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.]
[Hiệu quả của thẻ bài: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ bài này, ngươi sẽ biến thành một vật nên có trong hoàn cảnh hiện tại, lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh đó, tới khi nào ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi (mỗi giờ một lần).]
[Ngươi biến thành một viên linh thạch, ngay lập tức xuất hiện trong một nắm linh thạch, tới tận khi ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi.]
Trong nháy mắt, Liễu Bình biến mất tại chỗ.
Trong đống đá vụn, trong một nắm linh thạch kia, bỗng nhiên có thêm một viên linh thạch nữa.
Nó giống như đúc những viên linh thạch khác, không có gì khác nhau.
Thời gian dần dần trôi qua.
Từ nơi xa truyền tới tiếng động cơ xe máy, thanh âm càng lúc càng lớn, nhanh chóng tới gần đống đá vụn này.
"Chờ đã."
Một giọng nói vang lên.
"Làm gì? Hiện tại không thể ngừng, nếu như làm mất dấu mục tiêu thì xong đời."
"Ta biết, chỉ là..."
Một cánh tay vươn tới, đẩy đống đá vụn ra, làm cho nắm linh thạch được giấu trong đó bị lộ ra ngoài.
Từng giọng nói ồn ào vang lên:
"Linh thạch!"
"Phát tài, ha ha!"
"Vẫn là chú em tinh mắt, ta không thấy được chúng nó."
Giọng nói khi trước mang theo ý cười, nói: "Rất xa đã thấy nơi này bốc lên linh quang yếu ớt, sờ thử một cái đã có ngay thứ này rồi."
Linh thạch bị người kia cất vào trong túi áo vải bên người, cẩn thận kéo lên khóa kéo.
"Chúng ta đi mau, nếu như mất dấu mục tiêu, các đại nhân sẽ trách phạt chúng ta."
"Đi!"
Tiếng xe gắn máy lại vang lên lần nữa.
Bọn chúng lại bắt đầu xuất phát!
…
Thời gian có vẻ như không hề dài.
Tốc độ của xe gắn máy dần chậm lại.
Xung quanh có rất nhiều xe gắn máy, ô tô cùng máy bay hạ cánh.
Xem ra, tất cả mọi người đều tụ tập tại nơi đây.
Khi một giọng nói vang lên, các loại tiếng động cơ dần dần biến mất.
"Hai người anh em của thế giới Tu Hành, hoan nghênh các người đi vào hoang dã, thế nhưng có lẽ các người không hiểu quy tắc của nơi này rồi."
Đợi trong giây lát.
Có một giọng nói khác trả lời: "Xin hỏi vị đạo hữu này, trên hoang dã có quy tắc nào?"
Xung quanh truyền tới tiếng cười nhạo.
Giọng nói khi trước nói: "Đạo hữu? Không, ngươi không cần gọi ta như vậy, quy tắc duy nhất trên hoang dã, chính là trở thành nô lệ của chúng ta, hoặc là bị chúng ta ăn hết, hiện tại xin hãy lựa chọn đi."
"Các ngươi ăn người?"