Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 166: "Làm sao mà ngươi ra được?"

Chương 166: "Làm sao mà ngươi ra được?"
"Ha ha, đúng vậy, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng đây là công việc cần thiết do chức nghiệp mang tới, ngay từ đầu rất khó thích ứng, thế nhưng nếu sinh tồn một đoạn thời gian, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái cùng vui vẻ."
"Tà ma ngoại đạo!"
"Ngừng, ta khuyên ngươi nên bình tĩnh lại, các ngươi chỉ có hai người, cơ bản không thể chiến thắng chúng ta, cho nên bây giờ hãy lựa chọn đi, trở thành nô lệ còn có thể còn sống, ngươi thấy thế nào?"
"Người tu hành chúng ta, tuyệt đối không..."
Giọng nói bỗng im bặt đi.
Hai người tu hành không nói gì nữa cả, giống như cảm ứng được điều gì đó, trở nên hơi do dự.
Tiếng trò chuyện tới nơi này, rồi trở nên yên tĩnh ngắn ngủi.
Giống như yên tĩnh trước mưa to giớ lớn, lại giống yên tĩnh quỷ dị trước sóng thần, tóm lại, trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, không chỉ có đám Linh cẩu chuẩn bị ra tay...
Trong túi vải của một tên lâu la nào đó, trong đám linh thạch có một viên linh thạch cũng tản ra linh lực nhàn nhạt.
Ngay sau đó...
Viên linh thạch này lại thu về linh lực, trở nên không thu hút chút nào.
Tiếng động cơ xe máy từ phương xa truyền tới.
Thanh âm này di chuyển rất nhanh, hầu như chỉ mấy giây, lập tức có một chiếc xe máy lái vào giữa tràng.
m thanh động cơ biến mất.
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp hùng hồn vang lên:
"Đám Linh cẩu... các ngươi định làm gì?"
Giọng nói trước đó vang lên: "Hừ, ngươi là ai?"
"Ngươi không cần biết thân phận của ta... ta đã nhìn ra, hai vị người tu hành này đã bị các ngươi bao vây, chắc hẳn các ngươi dự định ăn sạch bọn họ... chẳng lẽ không đúng sao?"
Tiếng khóc thút thít vang lên.
Xung quanh yên tĩnh lại.
Tiếng khóc thút thít càng ngày càng to, thậm chí còn có âm thanh hút nước mũi nữa.
Tiếng ồn ào liên tiếp vang lên.
"Người này đã tự đâm đầu vào chỗ chết, tại sao còn phải sợ tới mức này chứ?"
"Hắn ta có bị bệnh không?"
“Đúng vậy, chắc hẳn là thằng điên.”
"Nhìn xem, hắn ta khóc càng ngày càng to."
"Rõ ràng là một kẻ vạm vỡ như vậy..."
Bỗng nhiên, tất cả tiếng nói chuyện đều biến mất.
Giọng nói khi trước lại vang lên, trong giọng nói có thêm sự nghiêm túc:
"Người... anh em này, tại sao ngươi lại khóc vậy?"
Một lúc lâu sau...
Giọng nam hùng hồn kia nói với vẻ nghẹn ngào: "Vừa nghĩ tới kết cục của bọn họ, ta đã cảm thấy đau lòng."
Giọng nói khi trước bỗng quát lớn: "Đều lùi về phía sau! Hắn ta là ác ôn."
Trong khoảnh khắc đó...
Đám Linh cẩu bắt đầu lùi về phía sau.
Người đàn ông vạm vỡ kia vươn tay ra, rút một thẻ bài từ trong hư không.
Mà sau lưng hắn ta, hai người tu hành cùng quát lên: "Người anh em này không nên ra tay, có người tới đón chúng ta rồi."
Ngay sau đó...
Liễu Bình xuất hiện ở chính giữa ba người, Tuyết Ảnh đao trong tay vung lên.
Vô số linh quang từ trên thân đao bắn ra, tạo thành một linh trận phù văn phức tạp trên hư không.
Trận pháp truyền tống, hoàn thành!
"Đi!"
Liễu Bình quát khẽ.
Bóng người cả bốn người chợt lóe lên liền biến mất, ngay cả linh trận phù văn cũng biến mất không thấy gì nữa.
...
Trong Ám Vụ trấn.
Tại một căn phòng trong giáo đường.
Trận pháp truyền tống trên mặt đất bỗng phát sáng lên.
Ngay sau đó, bốn bóng người xuất hiện bên trong trận pháp.
Liễu Bình bước ra ngoài trận pháp đầu tiên, quay người cười nói: "Không nghĩ tới sẽ là ngươi."
"Ta cũng không nghĩ tới, sẽ gặp được ngươi trong hoàn cảnh này." Một cô gái gỡ đấu lạp ra, nói.
Triệu Thiền Y.
Nói cách khác, nàng chính là Yêu vương đời trước.
Người tu hành bên cạnh thì ngơ ngơ ngác ngác, cũng không nói chuyện, lại bị Triệu Thiền Y đưa tay vỗ nhẹ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Trong trận pháp truyền tống, một bóng người vạm vỡ lập tức kêu lên với vẻ sợ hãi:
"Hả, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, hắn ta là Luyện thi của ta." Triệu Thiền Y nói.
Liễu Bình cũng ôm quyền nói: "Người anh em này, cám ơn ngươi đã tới giải cứu người của thế giới Tu Hành chúng ta."
"Cũng không có gì, ta còn tưởng rằng cần đánh với đám Linh cẩu một trận, hiện tại lại bị dịch chuyển rời khỏi, chuyện này cũng coi như được xử lý hoàn mỹ rồi..."
"Thật sự là quá tốt."
Hắn ta nói, trên mặt nở một nụ cười.
Liễu Bình cùng Triệu Thiền Y cùng nhìn về phía hắn ta, hắn ta là một người có làn da đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc như thép, cao khoảng hai mét, mặc áo da, đôi mắt sáng ngời có thần.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên đỉnh đầu người này.
[Cô Lang.]
[Người có được danh hiệu này, sẽ bị đám ác đồ trong vùng hoang dã cực kỳ bài xích.]
Liễu Bình hơi yên tâm, đang định nói chuyện đã thấy người kia đưa một tấm thẻ bài màu xám ra, nói: "Bộ bài của ta có tên là 'Hiệp Nghĩa', bộ bài của ngươi tên là gì?"
Liễu Bình nói: "Hoan Nhạc."
Hai người nhìn lẫn nhau, cùng gật đầu.
Tên thật của bộ bài có tính duy nhất, nó tới từ nguyện vọng chân thật nhất trong lòng Thẻ bài sư.
Chỉ khi Thẻ bài sư chân thành đặt tên cho bộ bài, cái tên này mới có thể tránh khỏi những cái tên khác, hoặc là thay thế tên thật của bộ bài khác.
Dù là "Hiệp Nghĩa" hay "Hoan Nhạc" đều không cần lo lắng đối phương là hạng người hung ác.
"Không biết các hạ xưng hô như thế nào?" Liễu Bình ôm quyền hỏi.
"Bọn chúng đều gọi ta là ác ôn, bởi vì thủ đoạn khi giao đấu với bọn chúng của ta có hơi tàn bạo, tên thật của ta là Vương Mãnh, ngươi có thể gọi ta là lão Mãnh, hoặc Mãnh ca cũng được." Người kia nói.
"Tên ta là Liễu Bình, còn vị này... ta cũng không biết tên thật của nàng là gì, ngươi có thể gọi nàng là Yêu vương."
"Cứ gọi ta là Triệu Thiền Y là được, đây là tên loài người của ta." Nàng ta cười nói.
"Chào mọi người, gặp nhau tức là có duyên..."
Vương Mãnh quan sát cảnh tượng xung quanh, chợt thấy được bàn ăn tiếp tế ở đó, đôi mắt bỗng sáng lên.
"Có thể ăn sao?"
"Có thể."
"Ha ha, mấy ngày rồi ta còn chưa được ăn cái gì."
Hắn ta sải bước tới trước bàn ăn, ngồi xuống rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Liễu Bình liếc nhìn hắn ta, thấy hắn ta đang cực kỳ đói bụng, cắm đầu cắm cổ ăn uống, cho nên tạm thời không tới làm phiền hắn ta.
"Làm sao mà ngươi ra được?" Liễu Bình hỏi Triệu Thiền Y.
Triệu Thiền Y quan sát hắn, rồi đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy một bình đan dược ra, nói: "Đừng nói những thứ này... đây là Dũ Mệnh đan của Yêu tông ta, ngươi ăn một viên đi."
Liễu Bình cũng không khách sáo, đổ một viên đan dược ra ăn hết, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất