Chương 170: Hiệp khách
Thần linh thời đại trước vẫn đang bước từng bước về phía này, còn phân nửa quãng đường nữa là đi tới Ám Vụ trấn.
Lúc này, khoảng cách giữa hai bên đã rất gần rồi, khi Liễu Bình nhìn chăm chú tưới, trên đỉnh đầu Thần linh thời đại trước xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:
[(Đang trong trạng thái cực tốc tiến hóa) Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??]
[Thuyết minh: Kẻ có danh hiệu này, là chủ nhân của chú ngữ ngọn lửa, bản thân sẽ không bị những đòn công kích ma pháp tổn thương, yêu thích nuốt những lực lượng kỳ lạ ẩn chứa trong vạn vật cùng chúng sinh.]
[Thuyết minh: Tạm thời nó đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào bản năng thân thể để di động, thế nhưng khi hoàn thành tiến hóa, nó sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, cùng với thực lực tăng lên cực lớn.]
Một đám ngu xuẩn!
Liễu Bình thầm mắng, bỗng nhiên bị tiếng động bên cạnh hấp dẫn.
Vương Mãnh...
Người đàn ông có danh hiệu Cô Lang này, đang nháy mắt với mình.
"Làm sao?" Liễu Bình hỏi.
"Xin lỗi, trước khi chiến đấu, nhờ ngươi kể cho ta một chuyện tương đối thê thảm cho ta nghe, ta cần khóc một lát." Vương Mãnh nói.
Liễu Bình sửng sốt, hỏi: "Nghề nghiệp của ngươi là cái quái gì vậy?"
"Nghề nghiệp của ta là 'Hiệp khách', muốn chuyển hóa thẻ bài khác thành thẻ bài chuyên môn cần khóc một trận." Vương Mãnh nói.
" 'Hiệp khách' cần khóc?" Liễu Bình nói với vẻ khó tin.
"Không, ngươi hiểu sai rồi, Hiệp khách cần thương xót thế nhân, cho nên nhờ ngươi kể cho ta một chuyện khá là thảm đi." Vương Mãnh nói.
"Ngươi muốn nghe cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Chỉ cần thảm là được rồi." Vương Mãnh nói.
"Chỉ cần quái vật kia thức tỉnh, tất cả chúng ta đều phải chết." Liễu Bình nói.
Vương Mãnh im lặng một giây, lập tức tuôn ra nước mắt.
"Tất cả mọi người đều phải chết sao? Thật đúng là thảm quá đi."
Hắn ta khóc lên.
Hắn ta vừa khóc, vừa vươn tay ra, rút một tấm thẻ từ trong hư không ra.
Ầm!
Tấm thẻ kia hóa thành một đôi găng tay lộ ngón tay màu nâu đậm, được hắn ta đeo lên tay.
Vương Mãnh nắm chặt nắm đấm, từng sợi dây nhỏ sắc bén quay xung quanh găng tay, liên tục xoay tròn không ngừng, khống khí bốn phía liên tục bị xé rách, phát ra từng đợt tiếng xé gió.
"Ngươi không cần chuẩn bị gì sao?" Hai mắt Vương Mãnh rơi lệ, nghẹn ngào hỏi.
Liễu Bình vẫy tay về phía sau lưng.
Đội trưởng đoàn đội lập tức tới nơi đây.
Liễu Bình dùng một tay đặt lên vai đội trưởng, một tay đặt lên vai Vương Mãnh, nói:
"Nghe kỹ, các ngươi hãy mang theo đủ hỏa lực, hấp dẫn quái vật kia, để nó rời khỏi Ám Vụ trấn."
"Vậy còn ngươi?" Vương Mãnh hỏi.
"Nơi này giao cho ta... nếu như đám Linh cẩu kia chia binh hai đường, Vương Mãnh phụ trách bảo vệ bọn họ, thuận tiện ra tay chống lại Linh cẩu."
Liễu Bình nói xong, hai chân giẫm xuống đất, cả người bay xuống tường thành.
Hắn đứng phía đối diện đám Linh cẩu, nói:
"Ta đoán các ngươi không biết là, quái vật kia có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."
"Chúng ta không quan tâm chuyện này, chúng ta có cơ chế cảnh báo riêng, khi tình huống xuất hiện bất thường thì có thể rời đi ngay lập tức." Lão đại Linh cẩu ra hiệu về phía sau lưng.
Một trong những tên Linh cẩu phía sau, có một người giơ thẻ bài trong tay lên, cho Liễu Bình quan sát.
Trên thẻ bài có vẽ một con Linh cẩu đứng trên gò núi.
Con Linh cẩu này cách xa đội ngũ đi săn của đồng loại, một mình đứng trên một tảng đá cao cao, lộ ra vẻ cảnh giác, cẩn thận quan sát tiếng động bốn phía.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Thẻ bài: Người canh gác.]
[Một khi có sự kiện bên ngoài ảnh hưởng tới cuộc đi săn, tấm thẻ bài này có thể phát hiện đầu tiên.]
Liễu Bình nói: "Xem ra các ngươi đã chuẩn bị từ trước rồi, thế nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nơi này đều thuộc về Nữ thần Thống Khổ, nếu như bọn họ không thể đầu hàng theo đúng ý nghĩ của bọn họ, vậy các ngươi làm cái gì? Mặc cho quái vật giết sạch bọn họ sao?"
"Đương nhiên." Lão đại Linh cẩu nói.
Liễu Bình vỗ tay, nói: "Thật đúng là sát phạt quả quyết."
"Cám ơn đã khích lệ, không thể không nói một câu, khi trước ngươi biểu diễn trận pháp dịch chuyển kia rất là xuất sắc, ta hi vọng ngươi có thể trở thành nô lệ của cá nhân ta, nếu như ngươi từ chối, ta sẽ ăn sạch cơ thể ngươi trong khi thần trí của ngươi hoàn toàn tỉnh táo." Lão đại Linh cẩu nói.
Liễu Bình thở dài, nói:
"Bình thường mà nói, trong chiến đấu ta sẽ dành cho đối thủ sự tôn trọng tối thiểu, làm cho đối thủ có thể thoải mái ra tay."
Lão đại Linh cẩu cười lên ha hả, cao giọng nói: "Người khác muốn ra tay, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn cản được sao?"
Liễu Bình nói với giọng chân thành: "Đương nhiên, dù sao trời sinh ta đã không tầm thường, tài năng tuyệt đỉnh, siêu quần bạt tụy, giết sạch các ngươi cũng rất dễ dàng, cho nên vì bảo trì sự khiêm tốn, bình thường ta sẽ không chiến đấu với kẻ khác, càng chưa nói tới sự sát phạt quả quyết giống như ngươi vậy..."
"Thế nhưng, hôm nay là ngoại lệ."
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, làm động tác rút bài, giữa hai ngón tay có thêm một tấm thẻ bài...
Đó là một tấm thẻ bài có màu sắc sặc sỡ, phía trên là một thằng hề vui nhộn.
…
Ở phía bên kia Ám Vụ trấn, cổng thành mở tung ra.
Đội xe nối đuôi nhau chạy ra, lao về phía con đường Thần linh thời đại cũ đi tới.
Vương Mãnh đứng trên mui xe, nhìn chằm chằm về phía Liễu Bình cùng đám Linh cẩu, phòng ngừa bất cứ trận tập kích nào có thể xảy ra.
Lão đại Linh cẩu liếc qua, mỉm cười nói: "Chia binh hai đường? Xem ra chúng ta cần ăn ngươi với tốc độ nhanh nhất, sau đó lại đưa bọn chúng lên đường."
Liễu Bình không nói lời nào, chỉ ném thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Thẻ bài hóa thành sương mù trắng, bao phủ toàn bộ bọn chúng vào trong.
"Muốn chết." Lão đại Linh cẩu trầm thấp nói.
Sau lưng gã ta, một thành viên Linh cẩu rút một tấm thẻ bài ra, đưa tới bên miệng gã.
Lão đại Linh cẩu ăn tấm thẻ kia, bộ lông dày bỗng mọc ra, bắp thịt cơ thể cũng nở ra, cả người nằm trên mặt đất phát ra những tiếng hú đau đớn.
Gã ta nhanh chóng biến thành một con quái vật cao hơn hai mét, dài hơn năm mét, nhìn tới thì giống như một con Linh cẩu chân chính, thế nhưng hung tàn hơn Linh cẩu nhiều.
Nó nằm sấp trên mặt đất gào thét, rồi bổ nhào về phía sương mù...
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quái vật trượt chân, toàn bộ cơ thể té lăn trên mặt đất.
"A a a a, ha ha ha ha ha."
Từ trong sương mù truyền ra tiếng cười thỏa mãn.
Một bóng người đi ra từ trong sương mù trắng.
Thằng hề!
"Quá nóng lòng chứ, ta còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn ăn ta sao?"