Chương 169: Ta chỉ cho các ngươi ba phút, ba phút sau, quái vật sẽ tới..."
Đám người hành động rất nhanh.
Liễu Bình đẩy cửa sổ ra, bóng hình lóe lên, bay ra ngoài.
"Ta cũng hỗ trợ nữa đi!"
Vương Mãnh hét lớn, cũng bay ra ngoài.
Hai người rơi xuống tường thành, cùng nhìn về phía bên ngoài.
Liễu Bình chỉ liếc nhìn tới đã xoay người lại, quát lớn: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ, không nên thu hút sự chú ý của nó, cũng không nên sử dụng bất cứ lực lượng kỳ lạ nào cả, nếu không sẽ hấp dẫn sự chú ý của nó!"
Ở cạnh hắn, Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào hoang dã bên ngoài tường thành, lẩm bẩm nói: "Đó là cái gì?"
Trong hoang dã mênh mông vô bờ.
Tại phía chân trời xa xôi, có một bóng hình khổng lồ xuất hiện.
Bóng người này liên tục phun ra sương mù u ám, cho nên không thấy rõ ràng hình dạng của nó là như nào, chỉ có thể thấy được hình dáng dữ tợn của nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà thôi.
Trên người nó thỉnh thoảng toát ra ánh đỏ, hóa thành dung nham chầm chậm lưu động, chảy xuôi xuống mặt đất.
Những nơi nó đi qua, vạn vật đều bị hủy diệt.
Nó là Thần linh thời đại trước, Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng!
…
Toàn bộ Ám Vụ trấn trở nên yên tĩnh.
Ánh đèn dập tắt, robot tắt nguồn, mọi người duy trì sự im lặng, mọi tiếng vang cũng biến mất.
Tất cả mọi người yên lặng quan sát quái vật kia...
Thần linh thời đại trước, bước từng bước tại đường chân trời.
Mỗi bước của nó có khoảng cách cực lớn, mỗi một bước đều bước qua sông núi cùng mặt đất, những nơi đi qua, thế giới hóa thành biển lửa.
Động đất, núi rung...
Bỗng nhiên, nó đứng im tại chỗ, hít một hơi thật sâu...
"A a a a a a a a!"
Quái vật giận dữ rít gào.
Tiếng gầm của nó vang vọng đất trời.
Những đám mây trên bầu trời đêm đều biến thành màu đỏ như lửa, chiếu rõ hình dáng khổng lồ của nó đang bị bao phủ trong sương mù.
Toàn bộ thế giới trở nên chấn động, run rẩy liên tục.
Đây là một loại sức mạnh cỡ nào chứ!
Liễu Bình đứng trên tường thành, yên lặng quan sát cảnh tượng này.
Mặc dù Triệu Thiền Y dùng đan dược cùng pháp thuật chữa khỏi vết thương của hắn, thế nhưng khi đối mặt với Thần linh thời đại cũ này, mình không muốn chiến đấu với nó một chút nào cả.
Hắn quan sát cảnh tượng bốn phía.
Mọi người đang đứng nghiêm tại trong bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Thần linh phía xa, giống như muốn lưu giữ cảnh tượng hiện tại này trong đầu mãi mãi vậy.
Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Nó xảy ra vấn đề."
"Vấn đề gì?" Liễu Bình hỏi.
"Ta cảm thấy nó không giống bình thường lắm... giống như đã mất đi thần trí, chỉ còn lại xác không vậy." Giọng nói của Yana trở nên nghiêm túc.
"Hay là chúng ta tới gần xem sao?" Liễu Bình hỏi.
"Mất đi thần trí cũng chưa chắc là chuyện xấu, những Thần linh của thời đại trước này, hoàn toàn khác biệt với chúng ta, nếu tới gần rất dễ gặp phải nguy hiểm." Yana nói.
"Không sao, ta có phương pháp tự vệ." Liễu Bình nói.
"Nếu như nó bị kích thích, lại đột ngột khôi phục thần trí, như vậy Ám Vụ trấn..." Yana nói.
"Vậy thì quên đi, nơi này có nhiều người như vậy, sẽ chết người đó." Liễu Bình lập tức thay đổi ý kiến.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng...
Quái vật kia dần dần đi xa khỏi tầm mắt của mọi người, chuẩn bị biến mất khỏi đường chân trời.
Tại thời điểm cuối cùng mà uy hiếp này sắp biến mất...
Trong hoang dã, một luồng sáng bay ra ngoài.
Ầm!
Luồng sáng bắn trúng người Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, nổ tung.
Ngay lập tức, quái vật đứng im tại chỗ.
Nó chậm rãi xoay người lại, mặt nhìn về phía Ám Vụ trấn.
Tạch tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch!
Tiếng súng máy bắn phá liên tiếp vang lên.
Quái vật liên tục bị bắn trúng, im lặng vài giây, bước chân, chậm rãi đi về phía Ám Vụ trấn.
"Là ai! Lại dám tấn công nó!" Đội trưởng đoàn đội thất thanh nói.
Họa sĩ âm thầm đi tới, gào to: "Đội trưởng, Liễu Bình, tốt nhất các ngươi hãy quan sát màn hình 3D đi."
Mấy người mở màn hình ra, chỉ thấy trên hoang dã có một chiếc xe bán tải đang lao vùn vụt, trên xe bán tải có cài đặt súng máy, một người đàn ông cởi trần điều khiển súng máy, liên tục bắn phá quái vật kia.
Trong một màn hình khác.
Mấy chục chiếc xe máy đang lao vùn vụt tới, mục tiêu của bọn chúng là Ám Vụ trấn.
"Đám Linh cẩu!" Đội trưởng thất thanh nói.
"Tại sao bọn chúng dám chủ động tấn công quái vật kia..." Vương Mãnh nói nhỏ.
"Tới rồi!" Có người hét lớn.
Đám người nhìn về phía bên ngoài.
Mấy chục chiếc xe máy đang chậm rãi lái tới gần, sau đó dừng lại phía ngoài tường thành.
Một người đàn ông đội mũ chóp cao, cởi trần, mặc quần trắng xuống xe, chậm rãi đi tới phía trước tường thành.
"Chào buổi tối, các vị, ta nghĩ ta không cần tự giới thiệu bản thân nữa, nhưng vì lễ phép, vẫn nên chào hỏi mọi người một tiếng, ta là Lão đại của đám Linh cẩu."
Sau lưng gã này, có bảy tên đàn ông cũng ăn mặc như gã xếp thành một hàng ngang, chậm rãi đi tới.
"Nghe nói buổi sáng ngày mai các ngươi mới có thể tới Ám Vụ trấn." Liễu Bình nói.
"Tình hình thay đổi rồi, hiện tại chúng ta có một vũ khí bí mật..."
Lão đại Linh cẩu chỉ chỉ về phía xa xa.
Quái vật bị súng máy công kích hấp dẫn tới, đang bước từng bước về phía Ám Vụ trấn.
"Nhìn thấy được chứ? Coi như là loại quái vật này, chỉ cần tìm được phương pháp ứng đối, nó sẽ làm việc cho ta." Lão đại Linh cẩu nói.
"Ngươi muốn làm gì?" Liễu Bình hỏi.
"Hủy diệt thị trấn của các ngươi, giết sạch các ngươi... thế nhưng cũng có một con đường sống, các ngươi có thể lựa chọn làm nô lệ của ta, cứ như vậy, các ngươi có thể giữ được tính mạng, chúng ta cũng có thêm thành viên, về sau có thể vui vẻ sống với nhau rồi." Lão đại Linh cẩu mỉm cười nói.
Gã ta duỗi ngón tay ra:
"Ta chỉ cho các ngươi ba phút, ba phút sau, quái vật sẽ tới..."
"Ta khuyên các ngươi hãy quyết định sớm đi, nếu không mỗi một nô lệ chết mất, đều là thiệt hại của chúng ta."
Trên tường thành, Vương Mãnh nói nhỏ: "Cẩn thận chút, nghề nghiệp Thẻ bài sư của bọn chúng là 'Linh cẩu', tất cả thành viên đều dùng chung một bộ bài, có thể cùng lúc rút thẻ, trong chiến đấu, mỗi người đều phụ trách một vị trí riêng, phối hợp lẫn nhau, săn giết kẻ địch."
"Thú vị."
Liễu Bình nói, ánh mắt nhìn về phương xa.