Chương 184: Danh hiệu mới
Cựu nhật Thần linh xòe tay ra, giơ thẻ bài trên tay cho Liễu Bình quan sát.
Đó là một người đàn ông mặc áo giáp màu xám, trên tay cầm trường đao, đỉnh đầu có một quầng sáng u ám mông lung.
Sương mù vô cùng vô tận hóa thành một chiếc áo choàng khoác trên người hắn, mà sau lưng hắn hiện lên vô số tầng bóng mờ, giống như có thứ gì theo sát đằng sau vậy.
Cựu nhật Thần linh nói: "Trong vô số danh hiệu đã biết, 'Thằng hề' chỉ là một danh hiệu cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói, lực lượng mà danh hiệu 'Thằng hề' có thể có được cực kỳ thưa thớt, thế nhưng tấm thẻ trong tay của ta không giống vậy, nó hội tụ lực lượng của thời đại Ác Mộng."
Liễu Bình nói: "Ta là người mới, nửa đường mới chuyển chức thành Thẻ bài sư, có thể rút được một tấm thẻ chức nghiệp cũng đã không tệ rồi... các hạ, tấm thẻ trên tay ngươi là cái gì vậy?"
"Hành giả Ác Mộng."
Cựu nhật Thần linh nâng tấm thẻ lên, nhẹ nhàng ném đi.
Tấm thẻ bài kia lại hóa thành một ngôi sao sáng tỏ một lần nữa, xông lên bầu trời đêm, nhanh chóng nhập vào trong vùng ánh sáng trên bầu trời.
"Tấm thẻ này đi vào thế giới Tu Hành, những Thẻ bài sư nghe danh mà tới chắc chắn sẽ đi tranh cướp nó."
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tặng nó cho ta." Liễu Bình thở dài nói.
"Khó mà làm được, chỉ khi chiến thắng toàn bộ Thẻ bài sư tham dự tranh cướp, mới có tư cách có được nó, đây là nguyện vọng của nó, cũng là yêu cầu của chúng ta." Cựu nhật Thần linh nói.
"Vậy ta thì sao? Không có cơ hội rồi à?" Liễu Bình hỏi.
"Không, Thằng hề, ngươi là người đầu tiên gia nhập thời đại Ác Mộng, ngươi sẽ thu hoạch được một bí mật liên quan tới tấm thẻ bài này." Cựu nhật Thần linh nói.
"Rửa tai lắng nghe." Liễu Bình nói.
"Tấm thẻ bài này không thể bị tìm ra." Cựu nhật Thần Linh nói.
"Không thể bị tìm ra?"
"Đúng, ngươi phải nghĩ những cách khác, làm cho nó trở thành vật sở hữu của ngươi."
Nói xong, Cựu nhật Thần linh lùi về phía sau, đi về chỗ sâu trong hoang dã.
Liễu Bình nói với theo: "Này, nếu như có liên tục không dứt Thẻ bài sư tới tìm kiếm tấm thẻ này, chẳng phải là trận tranh cướp này mãi mãi cũng không thể kết thúc sao?"
Cựu nhật Thần linh nở nụ cười âm u, cũng không quay đầu lại nói:
"Bất cứ kẻ nào tới nơi đây tranh cướp danh hiệu Ác Mộng, đều hiểu rõ một sự kiện..."
"Người có thể đạt được danh hiệu này chỉ có một, mà tất cả Thẻ bài sư thất bại đều sẽ cống hiến tính mạng của bản thân, trở thành tế phẩm của Ác Mộng."
Thần linh nói xong.
Vùng ánh sáng trên bầu trời bỗng mở rộng, khuếch tán hướng bốn phía.
Trong nháy mắt, Ám Vụ trấn biến mất.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Chú ý!]
[Pháp tắc thời không đã bị Cựu nhật Thần linh sửa chữa.]
[Từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào tiến vào đều không thể rời khỏi thế giới Tu Hành, tới tận khi 'Hành giả Ác Mộng' sinh ra.]
...
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết, ta còn tưởng ta sẽ chết mất chứ."
"Kỳ quái, chúng ta còn sống sao?"
"Quái vật kia đâu?"
"Không biết, thật giống như chúng ta tiến vào thời không bí ẩn rồi thì phải."
Đám người lại khôi phục bình thường, tiếng ồn ào vang lên liên tục.
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của bọn họ tập trung tới người Liễu Bình.
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, người duy nhất tạo thành phiền phức cho vị Cựu nhật Thần linh kia, chỉ có Liễu Bình.
Nếu như có người biết được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể là hắn.
"Được rồi."
Liễu Bình vỗ tay, nói: "Cũng đừng nghĩ quá nhiều, sau đó là một trận chiến đấu giữa các Thẻ bài sư, không quan hệ gì với các ngươi cả, các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân mình, sống sót trên thế giới này, là được rồi."
"Thì ra là thế." Đám người thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng cũng phản ứng lại được, hét lớn: "Giờ phút này chúng ta đang ở trong thế giới Tu Hành, tất cả mọi người dựa theo kế hoạch đã định, lập tức bắt đầu hành động!"
"Rõ!" Đám người đồng thanh nói.
"Nhanh nhanh nhanh, mau mau, thu hồi toàn bộ súng pháo trên tường thành!"
"Thu dọn phòng ốc, cải biến phong cách cùng tạo hình."
"Sắp xếp chức nghiệp..."
"Ngươi là thợ rèn sắt, ngươi là người bán thức ăn, ngươi là thợ cắt tóc, mấy người các ngươi đi tới quán trà, các ngươi đi dạo trên đường cái, đều hành động đi!"
Sắt thép biến đổi thành gạch đất, robot đổi lại thành quán rượu, doanh trại biến thành chợ bán thức ăn.
Đám người luống cuống làm việc.
Cũng may đều là người từng trải, trong mấy phút ngắn ngủi đã có thể sắp xếp ổn thỏa.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía.
Yana cùng Andrea đều ở đây.
Con thỏ biến mất.
Nó cũng không phải là thẻ bài của mình, cho nên không thể theo tới sao?
Xem ra chính là như vậy.
Liễu Bình lại nhìn về phía bên ngoài thành.
Ngoài thành chỉ có hai con đường nhỏ gần như bị gió cát che phủ mất, vẫn thông hướng tới tận nơi sâu trong sa mạc.
Nơi này... rất quen thuộc...
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm thấy bản thân mình bị thần lực mênh mông bao phủ, đã mất đi cảm giác, không thể nhúc nhích nữa." Yana hỏi.
Liễu Bình nói: "Dựa theo sự cam kết của tên kia, ta nói muốn tranh cướp danh hiệu Ác Mộng, tên kia cũng tiếp nhận... có vẻ hiện tại bọn chúng cần thủ hạ tay sai."
Hắn nói ngắn gọn một lần những chuyện vừa xảy ra.
"Một tấm thẻ bài không thể bị tìm ra? Vậy nên tranh cướp thế nào?" Andrea ngạc nhiên hỏi.
" 'Hành giả Ác Mộng'... ngươi thực sự thấy nó hóa thành một ngôi sao, bay vào thế giới Tu Hành sao?" Yana trầm tư hỏi.
"Đúng vậy." Liễu Bình nói.
"Xem ra là danh hiệu Tinh Thần." Andrea nói.
"Danh hiệu Tinh Thần là sao?" Liễu Bình hỏi.
Yana giải thích nói: "Giống với 'Thằng hề' cùng 'Huyết kỵ sĩ', danh hiệu Tinh Thần cũng cần thỏa mãn điều kiện đặc biệt nào đó mới có thể chuyển hóa thẻ bài thành thẻ bài chuyên dụng, thế nhưng khác biệt chính là, chính loại nghề nghiệp này đã có một loại lực lượng đặc biệt, không cần rút thẻ cũng có thể kích hoạt."
"Lực lượng đặc biệt, ví dụ như?" Liễu Bình hỏi.
"Ví dụ như ta... nếu như ta khôi phục được chút ít thực lực, chỉ cần đứng trước mặt ngươi, ngươi sẽ liên tục cảm thấy yết hầu của mình bị bóp chặt, không ngừng tiến vào trạng thái ngạt thở." Yana cười lớn.
"Lợi hại." Liễu Bình khen ngợi.
Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên cùng ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời, hai ánh lửa vọt qua, xoay quanh Ám Vụ trấn một vòng, cùng nhau rơi xuống, lơ lửng trước mặt Liễu Bình.
Phù truyền tin!