Chương 185: Chuyển đổi chức nghiệp
Gió.
Một trận gió lớn thổi tới, khô ráo lại mang theo mùi máu tanh.
"Nhớ lại... nơi này cách một căn cứ yêu ma rất gần... chắc hẳn là phía tây sa mạc Mộc Thạch."
Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai tấm phù truyền tin.
Hắn duỗi hai ngón tay ra, tóm một tấm trong đó, vận chuyển linh lực.
Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:
"Ngươi ở đâu? Sau khi trở lại thế giới Tu Hành thì nhanh chóng liên lạc với ta!"
Là con mèo yêu kia.
Nàng ta vì tò mò, trở thành một tấm thẻ bài tự do, chạy khắp nơi trên vùng hoang dã, cuối cùng vẫn bị tóm trở lại thế giới Tu Hành.
Liễu Bình thở dài, hỏi: "Yana, làm sao mới có thể cắt đứt dây Thần lực trên người con mèo kia?"
"Ngươi hãy thu hồi nàng làm thẻ bài, sau đó tìm tới Thánh giả của nữ sĩ Thống Khổ, các ngươi cộng đồng ra tay, dây Thần lực tự động tiêu tán." Yana nói.
Thánh giả...
Đúng vậy, phó chức nghiệp của mình là Thánh giả.
Liễu Bình mở phó chức nghiệp của mình ra nhìn lại lần nữa.
[Thẻ bài: Thánh giả.]
[Thẻ chức nghiệp, thẻ thần chức.]
[Sau khi sử dụng tấm thẻ này, ngươi sẽ tự động thu hoạch được kỹ năng chức nghiệp như sau:]
[Người chăn thả của Thần:]
[Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, thẻ bài mà ngươi rút được lại càng mạnh.]
Trong thế giới Tu Hành này, cũng có một vài Thánh giả thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.
Khi trước mình vừa mới tỉnh lại, trong động dưới mặt đất, đã được chứng kiến Thánh giả phái sứ giả tới, dẫn theo hai người tu hành gia nhập vào hắn ta.
Bọn họ lợi dụng sự sợ hãi của người tu hành.
Dù sao, ai cũng không muốn sau khi chết lại biến thành quái vật.
Kể từ đó, càng ngày càng nhiều người lựa chọn đi theo Thánh giả, mà Thánh giả cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
Đối với Nữ sĩ Thống Khổ mà nói, những nhân vật có thể được coi trọng, sẽ bị bắt thành thẻ bài; mà những nhân vật bình thường nàng ta không để vào mắt, thì giao cho đám Thánh giả dưới tay, dùng để tăng cường thực lực của Thánh giả.
Thật sự là lợi dụng hoàn toàn thế giới Tu Hành mà.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, nói về phía phù truyền tin: "Ta tại thị trấn phía tây sa mạc Mộc Thạch, ngươi tìm tới đây đi."
Nói xong vận chuyển linh lực, thả phù truyền tin bay đi mất.
Còn lại một tấm phù truyền tin.
Liễu Bình cũng kích hoạt nó lên, giọng nói của Lý Trường Tuyết truyền ra từ phù truyền tin:
"Ta đã trở thành Kiếm tiên, hiện tại có việc muốn gặp ngươi để nói chuyện, thấy phù hãy nhanh chóng đáp lời."
Thành Kiếm tiên rồi sao.
Thật sự lợi hại!
Liễu Bình khen ngợi, rồi nói vị trí hiện tại của mình vào phù truyền tin, cũng thả phù truyền tin cho nó bay đi.
"Liễu Bình, ngươi dự định làm sao tìm kiếm tấm thẻ bài kia?" Andrea hỏi.
"Nó là thứ không thể tìm ra... bí mật này chỉ có chúng ta mới có thể biết, cho nên tạm thời chúng ta hãy án binh bất động, không nên để lộ bản thân, từ từ suy nghĩ một cách." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng, nếu như ngươi có được nó, ngươi thật sự muốn trở thành Hành giả Ác Mộng sao?" Andrea hỏi.
Liễu Bình cảm thấy không đúng lắm, không khỏi nhìn về phía Andrea và Yana.
Vẻ mặt của hai cô gái này đều lộ vẻ lo lắng.
"Làm sao? Danh hiệu này có vấn đề gì không?" Liễu Bình cười hỏi.
"Thế thì sẽ không." Andrea nhìn về phía Yana.
Yana giải thích: "Có rất nhiều người trung thành với chức nghiệp ban đầu của mình, sau khi có được thẻ chức nghiệp mới, cơ bản là không chuyển biến được, cuối cùng lựa chọn không sử dụng chức nghiệp mới."
"Vì sao lại như vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Ví dụ như tên Người bán rượu kia, bộ bài của hắn ta là 'Quê hương', nguyện vọng của hắn ta là tụ tập một đám bạn bè ở bên người, thành lập quê hương thuộc về chính bọn họ, cho nên làm một Người bán rượu, hắn ta nguyện trả giá tất cả để thực hiện nguyện vọng đó." Yana nói.
"Đúng vậy, có thể thấy hắn ta rất thích thú khi làm một Người bán rượu." Liễu Bình nói.
Yana nói tiếp: "Thế nhưng nếu cho hắn ta một chức nghiệp mới... ví dụ như những chức nghiệp 'Lưu dân', 'Lãng khách', 'Người thám hiểm',... điều kiện chuyển hóa đặc biệt của kỹ năng, thường thường có quan hệ với những hoàn cảnh lạ lẫm."
Andrea nói: "Loại thẻ bài sư này, nếu như muốn mạnh lên thì không thể ở lại một địa phương trong thời gian dài."
"Mà điều đó vi phạm với nguyện vọng của Người bán rượu, rất có thể hắn ta sẽ từ bỏ chức nghiệp này." Yana nói.
Liễu Bình nhìn Yana, lại nhìn về phía Andrea, cười nói: "Ta hiểu được, bộ bài của ta là 'Hoan Nhạc', mà Thằng hề cũng am hiểu cách 'mua vui', mà 'Hành giả Ác Mộng' chỉ nghe thôi cũng đã biết không phải là chức nghiệp bình thường, các ngươi lo lắng ta không thể phù hợp với nó."
Hai cô gái cùng gật đầu.
Liễu Bình trầm tư một lát, hỏi: "Yana, khi trước ngươi cũng là Thẻ bài sư sao?"
"Đúng thế." Yana đáp.
"Nghề nghiệp ban đầu của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Ta sinh ra trong một danh môn vọng tộc tại Luyện Ngục, là người mạnh nhất bên trong đồng lứa, thế nhưng trước khi nhậm chức thì bị chủ mẫu trong nhà hạ nguyền rủa cực kỳ cao minh, rơi vào một cuộc tình." Yana nói.
"Nguyền rủa là tình yêu sao?" Andrea không nhịn được mà hỏi.
"Tình yêu cũng không phải là nguyền rủa, thế nhưng tình yêu bị nguyền rủa lại là một loại luật nhân quả gần như vô giải... Ta yêu một nô lệ cấp bậc thấp nhất, cảm thấy hắn ta tốt nhất trên đời, đương nhiên hắn ta cũng cực kỳ đẹp trai... chỉ kém hơn Liễu Bình một chút mà thôi."
Yana liếc nhìn Liễu Bình, nói.
"Nghề nghiệp ban đầu của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Nghề nghiệp ban đầu của ta là Thánh kỵ sĩ, bộ bài cùng điều kiện chuyển hóa thẻ bài đều là 'kính dâng'." Yana nói.
Liễu Bình thở dài: "Tên thật của bộ bài không thể sửa đổi..."
"Đúng, ngay từ ban đầu ta cũng không hiểu điều này, về sau mới phát hiện đó là một âm mưu, mà cái tên nô lệ kia ngoài việc lợi dụng bản thân ta ra, cũng không có tình cảm thật sự với ta." Yana nói.
"Sau đó thì sao?" Liễu Bình cùng Andrea đồng thanh hỏi.
"Lúc đó, ta biết tới sự giả tạo của tình yêu, cho nên theo bản năng cũng không muốn tiếp tục kính dâng, vì vậy cũng không thể kích hoạt thẻ bài chuyên môn của chức nghiệp."
"Ta cùng bộ bài 'kính dâng' của ta đều bị phế bỏ."
"Trong bất cứ trận chiến đấu nào, ta đều chỉ có thể sử dụng thẻ bài bình thường để chiến đấu, cho nên rất nhanh ta đã thoát khỏi địa vị nòng cốt của gia tộc, trở thành tồn tại bị người chán ghét và vứt bỏ."
"Lúc ấy ta biết được, biện pháp duy nhất chính là chuyển chức."
"Chuyển chức là một chuyện rất khó khăn."