Chương 187: Các Thánh giả
Vẻ mặt Trần Lĩnh khó tin, Trần Phong thì lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
"Đúng vậy, rất nhanh thôi, sẽ có Thẻ bài sư tới đây quấy rối." Liễu Bình nói.
Lá gan của bọn họ rất nhỏ.
Loại người này, làm sao có thể bị Nữ sĩ Thống Khổ sai phái tới thế giới Tu Hành, dùng lượng lớn người tu hành tới bồi dưỡng bọn họ chứ...
Bọn họ vừa gặp mình đã gọi mình là "Liễu huynh".
Mình là một người mới, lại có thể được xưng hô như vậy, là do bọn họ thích xưng huynh gọi đệ với người khác, hay là nói, bọn họ đánh giá địa vị bản thân mình rất thấp?
"Liễu huynh, ngươi lập được công lao gì, Nữ thần lại có thể sắp xếp ngươi tới thế giới Tu Hành chứ?" Trần Lĩnh hỏi.
"À, thực ra cũng không có gì, trong mấy trận chém giết gần đây, không có kẻ nào đánh thắng được ta, La Sinh muốn hại ta, cũng bị ta giết chết." Liễu Bình bình thản nói.
Lần này, hô hấp của cả hai người đều ngừng lại.
"Liễu huynh vừa tới... nếu có cơ hội, chúng ta so tài một lần chứ?" Trần Lĩnh hỏi.
"Được, không có vấn đề, tốt nhất là tăng thêm tiền đặt cược nữa." Liễu Bình lộ ra nụ cười, nói.
"Vậy chúng ta rời đi trước, chuyện liên quan tới Cựu nhật Thần linh ấy mà, sau khi ngươi sắp xếp xong mọi chuyện hãy dùng cái này tới tìm chúng ta." Trần Phong đưa cho Liễu Bình một tấm thẻ bài.
Trên thẻ bài có vẽ một chiếc bộ đàm màu đen.
"Cám ơn, hai vị đi thong thả, tối nay ta sẽ tới tìm các ngươi." Liễu Bình nhận thẻ bài, nói.
"Vừa mới tới, muốn phát triển tùy tùng vẫn rất khó khăn, Liễu huynh có cần chúng ta hỗ trợ hay không?" Trần Lĩnh hỏi.
"Không cần... à đúng rồi, mỗi người các ngươi có được bao nhiêu tùy tùng rồi?" Liễu Bình hỏi.
"Ta có hơn ba trăm tên." Trần Lĩnh nói.
"Ta có hơn năm trăm." Trần Phong nói.
"Trong bảy vị Thánh giả khi trước, người có nhiều tùy tùng nhất là có bao nhiêu người?"
"Hơn ba ngàn."
"Không tệ lắm, hai vị, gặp lại sau."
"Được, gặp lại sau."
Cả hai người gật đầu với Liễu Bình, hơi lùi về phía sau, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Bọn họ xuất hiện trong một tòa đạo quán.
"Ngươi cảm thấy tên kia thật sự có thực lực, hay là tới đây mạ vàng?" Trần Lĩnh hỏi.
"Không biết tại sao, khi ta nhìn thấy hắn, luôn có cảm giác không được tự nhiên, chắc hẳn hắn không phải kẻ yếu kém gì đâu." Trần Phong nói.
Trần Lĩnh nói: "Vậy nếu như có những Thẻ bài sư khác tới làm loạn..."
Trần Phong nói: "Tại sao chúng ta lại phải mạo hiểm chứ? Không phải hắn rất mạnh sao? Nhường hắn lên thôi."
Trần Lĩnh cũng gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng nếu như... hắn không lên thì sao?"
Sắc mặt Trần Phong lạnh lại, trầm giọng nói: "Hừ, nếu như hắn không biết tốt xấu, vậy thì không thể trách chúng ta."
Trần Lĩnh suy nghĩ vài giây, nói: "Ý của ngươi là..."
"Không sai!"
Trần Phong rút một tấm thẻ bài ra, đưa cho đối phương quan sát.
Trên thẻ bài có vẽ một lá cờ trắng.
[Cờ trắng.]
[Thẻ đầu hàng, thẻ hiếm.]
[Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, Thẻ bài sư coi như từ bỏ chiến đấu, tùy ý để cho đối phương rút lấy một tấm thẻ bài trên người mình, cũng từ đó bắt đầu nhận được sự bảo vệ của pháp tắc.]
Trần Phong cầm thẻ bài trên tay, uy thế càng tăng lên, dùng giọng nói đầy tính áp bức: "Nếu như hắn không lên, chúng ta đầu hàng ngay lập tức!"
"Đúng! Chúng ta lập tức đầu hàng, để hắn biết kết cục của việc không nghe lời!" Trần Lĩnh vỗ tay nói.
Trần Lĩnh nhìn thẻ bài cờ trắng, ngẫm nghĩ nói: "Như vậy vẫn không an toàn lắm, vì đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, tốt nhất là chúng ta hai bút cùng vẽ."
Trần Phong nghi ngờ hỏi: "Ý của ngươi là..."
Trần Lĩnh kiêu ngạo mà rút một tấm thẻ bài khác ra, giơ lên cho Trần Phong quan sát.
Trên tấm thẻ bài này có vẽ hai luồng sáng đang bay cực nhanh.
[Thẻ bài xác định trở về.]
[Thẻ di động, thẻ hiếm.]
[Sau khi sử dụng tấm thẻ bài này, ngay lập tức thoát khỏi thế giới hiện tại, trở về nơi đã cài đặt tọa độ từ trước.]
"Có thể trở về Luyện Ngục sao?" Trần Phong cực kỳ vui ẻ, nói: "Quá tốt, lần này dù là ai tới đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể giữ chân hai người chúng ta lại được."
"Không sai, cho dù là chức nghiệp giả của thời đại Ác Mộng tới, cũng đừng mong làm gì được hai người chúng ta!" Trần Lĩnh tự tin nói.
...
Liễu Bình đi vào quán rượu, ngồi trên ghế gần cửa ra vào, yên lặng chờ đợi.
Hai người vừa rồi rất kỳ lạ.
Rõ ràng có dáng vẻ sợ hãi, thế nhưng nhìn qua lại vênh vang đắc ý, khí thế cũng mạnh, có vẻ như đã tính trước rõ ràng mọi chuyện rồi vậy.
Chậc.
Mâu thuẫn như thế.
Chẳng lẽ hiện tại mắt nhìn người của mình đã không còn chuẩn xác nữa sao?
Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, bỗng thấy được một người tu hành đeo đấu lạp từ trên đường cái đi tới.
"Mời khách quan tiến tới!"
Liễu Bình đứng lên, cười hô.
Hắn nhìn về phía đối phương.
Trên đỉnh đầu đối phương xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Yêu vương Cửu U, cảnh giới Thần Chiếu.]
Là Yêu vương... không phải Yêu vương đời trước.
Cái tên Yêu vương này đi tới nơi nào, nơi đó đều chết như ngả rạ.
Tốt nhất là mình không nên để lộ thân phận.
Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.
Người kia gật đầu, đi vào quán rượu, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Một giọng nói khàn khàn hùng hồn từ trong đấu lạp truyền ra:
"Đưa lên tám món nhắm, bốn món mặn bốn món chay, lại thêm một bình rượu ngon nữa."
"Được rồi, xin khách quan chờ một lát."
Liễu Bình quay về phòng bếp báo đồ ăn.
Khi quay lại, đã bị đối phương gọi tới.
"Tiểu nhị, ngươi qua đây, ta có chuyện muốn hỏi, trả lời tốt có thưởng." Yêu vương nói.
"Được rồi, khách quan." Liễu Bình tiến tới.
"Ngồi."
"Tiểu nhân không ngồi."
"Bảo ngươi ngồi thì ngồi xuống."
Liễu Bình ngồi xuống.
"Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng gặp qua những tên tà tu kiêu căng ở nơi này bao giờ chưa?" Yêu vương hỏi.
"Khách quan, ta chỉ là một tiểu nhị, mặc dù đã gặp qua không ít người, thế nhưng ta không thể phân biệt được người nào là người bình thường, người nào là tà tu cả." Liễu Bình nói với giọng bất đắc dĩ.
"Ta cho ngươi biết, trong khoảng thời gian gần đây có một tên mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt sẽ có khả năng đi ngang qua nơi này, hắn vô cùng nguy hiểm, nếu thấy được hắn hãy lập tức nói cho ta biết." Yêu vương nói.
"Được rồi... hả?"
Liễu Bình ngẩn người ra.
Cái tên mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, hình tượng này không phải là mình lúc ban đầu sao?
Đấu lạp hơi nâng lên, lộ ra đôi con ngươi sáng tỏ động lòng người, mang theo ý cười nhìn sang.
Yêu vương đời trước, Miêu yêu Triệu Thiền Y!