Chương 186: "Có chuyện như vậy sao?"
"Ta không thể thoát khỏi tình yêu, dưới sự gia trì của chủ mẫu, hiệu lực của nó quá mạnh, cuối cùng ta quyết định đắm chìm trong đó, cảm nhận mọi thứ mà nó mang tới cho ta."
"Ta nhận định 'kính dâng' là sự cam tâm tình nguyện chịu đựng tra tấn... tra tấn mới là nguồn suối lực lượng thiết yếu, thâm sâu nhất của 'kính dâng'."
"Ta bỏ ra tất cả là ba năm, mới có thể thành công chuyển chức, trở thành một Tội ngục thanh toán giả, sử dụng thủ đoạn tra tấn để giết chết tên nô lệ lợi dụng tình yêu của ta, từ đó về sau, ta luôn luôn làm cho kẻ địch quỳ rạp dưới chân, kính dâng mọi thứ, nếu không sẽ bị ta tra tấn."
"Ban đầu ngươi vốn là Thánh kỵ sĩ? Thảo nào khi đó ngay lập tức ngươi có thể thấy được La Sinh cũng không phải là Thánh kỵ sĩ." Liễu Bình giật mình nói.
"Đúng thế." Yana thừa nhận.
Andrea thở dài: "Quá khó khăn."
"Ta nói những điều này, là muốn cho Liễu Bình biết, chuyển chức là một chuyện khó khăn như thế nào."
Yana nhìn Liễu Bình, nói tiếp:
"Bộ bài của ngươi là 'Hoan Nhạc', cho nên ngươi không thể từ bỏ sự 'vui vẻ' để chuyển chức thành một chức nghiệp khác, hiểu chưa?"
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cám ơn ngươi đã cho ta biết nhiều chuyện như vậy, thế nhưng trong việc nhậm chức này, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Hắn duỗi một ngón tay ra, ho nhẹ nói: "Các ngươi có bao giờ suy nghĩ, 'vui vẻ' là cái gì không?"
"Niềm vui của mỗi người đều khác biệt, sự vui vẻ của ngươi là cái gì?" Andrea cảm thấy khá hứng thú, hỏi.
Mình trở thành Anh linh của Liễu Bình thật sự quá đúng đắn.
Nhiều chuyện thú vị có thể nghe như vậy!
Liễu Bình nói: "Đối với ta mà nói, trở thành Thẻ bài sư chính là một loại vui sướng."
"..." Andrea.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Yana hỏi.
"Chỉ đơn giản như vậy." Liễu Bình lộ ra nụ cười tỏa nắng.
"Thế nhưng ngươi đã mất đi 'mua vui', mà đối với ngươi mà nói, ý định ban đầu của 'Hoan Nhạc' là để chính ngươi vui vẻ, ngươi xác định chức nghiệp 'Hành giả Ác Mộng' tới từ thời đại Ác Mộng ày, có thể làm cho ngươi vui vẻ hay sao?" Yana hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Yana, có còn nhớ lúc ban đầu khi ta lựa chọn Thị thần hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Nhớ kỹ." Yana nói.
"Lúc ấy ta nói cho ngươi biết, người không chỉ một mặt, ta cũng không chỉ là Thằng hề."
"Ngươi đã từng nói."
"Trở thành Thằng hề là một loại vui vẻ, đổi thành một loại chức nghiệp khác, lại là một loại vui vẻ hoàn toàn mới, coi như ngươi đưa cho ta chức nghiệp kỳ lạ hơn đi nữa, đều không thành vấn đề, dù sao ta đã trải qua cả chính ma hai đạo, sáng tạo vô số thuật pháp, làm ra vô số chuyện vừa chính vừa tà, nói thật, hiện tại ta đã cảm thấy rất nóng lòng rồi đây..."
Liễu Bình nói, giống như không lo lắng chút nào vậy.
Yana im lặng vài giây, thở dài nói: "Phí công quan tâm, ngươi chính là Thẻ bài sư trời sinh."
"Trời sinh bệnh tâm thần." Andrea cũng gật đầu đồng ý.
Liễu Bình trừng mắt nhìn cô bé, nói: "Được rồi, các ngươi hãy nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa hãy biến trở lại thành thẻ bài ẩn nấp đi."
"Vậy còn ngươi?" Andrea hỏi.
"Ta trở lại Ám Vụ trấn đã, chờ con mèo yêu kia tới rồi nói sau."
Liễu Bình nói xong, xoay người tìm kiếm đội trưởng đoàn đội.
"Liễu Bình, khi trước ngươi làm cái gì?" Đội trưởng hỏi.
"Tiểu nhị."
"Tiểu nhị sao? Ta xem chút... cầm lấy, mặc bộ này."
"Cám ơn."
Liễu Bình cầm quần áo mặc lên người, dọc theo con đường này, đi về phía quán rượu.
…
Cuối ngã tư đường, bỗng có hai người xuất hiện.
Bọn họ ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người của thế giới Tu Hành, dung mạo không khác nhau nhiều lắm, một người cao gầy, ánh mắt âm u; một người thấp hơn nhiều, liên tục vuốt ve ria mép của mình.
Hai người đều rất uy phong.
Đội trưởng vội vàng chạy chậm tới, cúi đầu khom lưng nói: Hai vị đại nhân, làm sao lại đích thân tới đây?"
Hai người cùng nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Chúng ta tới thăm vị Thánh giả mới."
Đỉnh đầu bọn họ, nổi lên từng hàng chữ nhỏ y hệt nhau:
[Thánh giả Thống Khổ (giả).]
[Đây là thủ hạ của Nữ thần Thống Khổ, chức nghiệp là Thánh giả (giả), bất cứ khi nào cũng có thể biến thành một tấm thẻ bài của Nữ sĩ Thống Khổ.]
Liễu Bình lập tức hiểu ra.
Thực ra mình cũng suýt nữa thì giống với bọn họ, trúng phải cạm bẫy của Nữ sĩ Thống Khổ.
May mà Yana khám phá ra điều này, chính mình mới có được một danh hiệu Thánh giả tinh khiết.
Liễu Bình mỉm cười, tiến lên ôm quyền nói: "Xin chào hai vị, ta là Thánh giả do Nữ thần vừa bổ nhiệm, Liễu Bình."
"Trần Lĩnh." Người cao nói.
"Trần Phong." Người lùn nói.
Trần Lĩnh nói: "Lúc đầu có bảy người Thánh giả, thế nhưng gần nhất Nữ thần bỗng tuyên bố thực lực của những Thánh giả khác đã đạt tới tiêu chuẩn, có thể đi ra ngoài."
Trần Phong nói tiếp: "Thế là nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta."
Trần Lĩnh vội vàng hỏi: "Liễu huynh, xin hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Nữ thần lại muốn điều đi nhiều người như vậy trong một lúc chứ?"
Liễu Bình mỉm cười.
Rất tốt.
Ngay cả điều này mà bọn chúng đều không biết, xem ra tin tức trong này đã bị ngăn cách với bên ngoài rồi.
Thực lực của hai người này, có lẽ cũng là yếu nhất trong số những Thánh giả, nếu không Nữ sĩ Thống Khổ chắc hẳn cũng đưa bọn họ ra bên ngoài rồi.
Dù sao hiện tại Nữ sĩ Thống Khổ đang cần người.
Về phần hai người kia, bọn họ vừa tới đã hỏi vấn đề này, hoặc là quá tùy tiện, hoặc là bị một thứ gì đó dọa sợ, cho nên không để ý nhiều tới những phương diện khác.
"Mọi chuyện bên ngoài vẫn còn tốt, chỉ là Thần chiến quá kịch liệt, cần tăng thêm rất nhiều người." Liễu Bình nói.
"Tình hình chiến đấu như thế nào rồi?" Trần Phong vội vàng hỏi.
"Chúng ta đã tổn thất không ít thủ hạ..." Liễu Bình nhìn vẻ lo lắng của hai người, nói tiếp: "Thế nhưng tổng thể mà nói, chúng ta vẫn chiếm ưu thế, mà thắng lợi của cuộc chiến đang dần dần nghiêng về phía chúng ta."
Hai người nhìn nhau, cùng thở phào một hơi.
Liễu Bình chậm rãi nói: "Thế nhưng có một tình huống mới xuất hiện, ta cũng không biết có nên nói hay không..."
Hai người lại hồi hộp lên.
"Liễu huynh, đều là người một nhà, nói đi, không có chuyện gì." Trần Lĩnh nói.
"Đúng, tất cả mọi người đều làm việc cho Nữ thần, có gì ngươi cứ việc nói." Trần Phong cũng nói.
Liễu Bình nói: "Cựu nhật Thần linh phản bội Nữ thần, đang chuẩn bị tập trung thủ hạ, phá hoại thế giới Tu Hành."
"Cái gì!"
"Có chuyện như vậy sao?"
Hai người đồng thanh nói.