Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 194: Đều do Ma Chủ

Chương 194: Đều do Ma Chủ
Khi thấy mấy chữ "tiêu hao linh thạch" thì Liễu Bình đều cảm thấy rất đau tim, không đành lòng tiếp tục nhìn nữa.
Hắn bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trên đường phố có một người xuất hiện.
Là cái tên tráng hán đầu trọc kia.
Gã ta là một con hổ yêu, chờ sau khi mọi người đều rời khỏi thì mới vòng trở lại, lại tiến vào trong quán rượu.
"Chuyện gì?" Liễu Bình hỏi.
"Yêu vương... nàng không có nguy hiểm gì chứ?" Gã nói với giọng lo lắng.
"Sẽ không, nàng rất tốt, đang điều tra những chuyện về Quẻ Thánh, nếu như xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nàng vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu có thể giải quyết." Liễu Bình nói.
"Vậy thì tốt rồi, tạm thời chúng ta sẽ không đi tìm nàng, trở về yêu tộc chờ nàng trở về." Tráng hán đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Gã đang định rời đi, lại bị Liễu Bình gọi lại.
"Ta đã ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ trong thời gian dài, có một vài việc còn không rõ ràng lắm, cần hỏi ngươi một vài thứ." Liễu Bình nói.
"Xin mời nói." Tráng hán trọc đầu nói.
"Ta nhớ rằng... yêu tộc chúng ta đang ký kết hiệp nghị đình chiến với nhân tộc, muốn khôi phục lại cục diện chung sống hòa bình, vì sao tới tận bây giờ vẫn luôn xuất hiện xung đột vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Có quá nhiều nguyên nhân, ví dụ như những con quái vật có thể bám thân vào người chết đang quấy rối, ví dụ như Thánh giả Yêu tộc cùng Thánh giả nhân tộc đều nói không thể ngừng chiến, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là tranh chấp giữa Cửu U và Thái Thượng." Gã đầu trọc nói.
"Tranh chấp giữa Cửu U cùng Thái Thượng?" Liễu Bình ngạc nhiên.
"Mấy trăm năm trước, Thái Thượng đạo chính là chính thống tu hành, Cửu U pháp thực sự không thể so sánh nổi, cho nên mặc dù tà ma ngoại đạo vẫn tồn tại, thế nhưng lại không dám đối kháng chính diện với đạo môn chính tông, sợ bị đạo môn tiêu diệt, điều này ngươi biết chứ?" Gã đầu trọc nói.
"Đương nhiên là ta biết, ngươi muốn nói cái gì?" Liễu Bình gật đầu nói.
Gã đầu trọc này lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cao giọng nói: "Tộc yêu ma tu hành Cửu U đạo bị chèn ép vô số năm, bỗng nhiên có một ngày, một vị Ma Chủ có tài năng tuyệt đỉnh đột nhiên xuất hiện, chỉ dựa vào một mình người này, bù đắp Cửu U pháp, làm cho Cửu U đạo không chút thua kém Thái Thượng đạo, cho nên tộc yêu ma chúng ta không cam lòng ở dưới đạo môn, từ đây chiến tranh mở ra."
"..." Liễu Bình.
"Vị Ma Chủ kia đã làm rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều đủ để thiên hạ chấn động, thế nhưng xưa nay vị Ma Chủ này đều không để lộ thân phận của mình ra, không ai biết vị này thuộc tộc yêu ma nào."
"Từ khi người này mở ra thời đại mới, cuối cùng thì những yêu ma tu luyện Cửu U pháp cũng rõ ràng, vận mệnh là có thể thay đổi."
"Lần cuối cùng khi Ma Chủ xuất hiện, là ở trên chiến trường cứu mạng Quẻ Thánh nhân tộc, không ai biết tại sao vị này lại làm như vậy... tóm lại, từ đó về sau người này liền biến mất." Gã đầu trọc nói.
"..." Liễu Bình xoa đi mồ hôi trên trán.
"Đáng tiếc, tên của người này đã bị thiên cơ che chở, đã không lưu lại trên đời, chúng ta muốn chiêm ngưỡng cũng không tìm ra tên thật cùng hình tượng của vị này." Gã đầu trọc nói với vẻ tiếc hận.
Liễu Bình thở dài nói: "Nếu như hắn biết sẽ khơi mào đại chiến vô số năm giữa chính tà hai đạo, ta đoán hắn sẽ tuyệt đối không công bố rộng rãi những đạo quyết liên quan tới Cửu U."
"Hắn làm là đúng." Gã đầu trọc nói.
"Đúng?" Liễu Bình nghi ngờ hỏi.
Gã đầu trọc nhìn thẳng hắn, ánh mắt bắn ra ánh lửa: "Tộc yêu ma chúng ta, chẳng lẽ đáng bị nhân tộc chèn ép cả đời hay sao? Chẳng lẽ chúng ta đáng bị nhân tộc làm thành vật liệu luyện khí sao? Phụ nữ xinh đẹp trong tộc chúng ta, phải trở thành thị thiếp của nhân tộc sao? Dựa vào cái gì?"
Liễu Bình trở nên im lặng.
"Ma Chủ mang tới cho chúng ta hi vọng chống lại vận mệnh, tóm lại chúng ta vẫn luôn biết ơn Ma Chủ." Gã đầu trọc nói.
Gã đứng dậy, ôm quyền về phía Liễu Bình, quay người đi ra quán rượu.
"Gã này nói rất đúng." Yana nói nhỏ.
"Hắn nói rất đúng sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên... ý của ta là, bị người chèn ép mà không thể chống lại là một chuyện rất đau xót, ta cảm thấy vị Ma Chủ kia làm đúng." Yana nói.
"Thế nhưng chiến tranh bùng nổ, người chết lại càng ngày càng nhiều." Liễu Bình nói.
"Đánh đau, hòa bình sẽ xuất hiện, khi thực lực hai bên tương đương, bọn họ sẽ học được cách tôn trọng lẫn nhau." Yana thản nhiên nói.
"Thế nhưng vào lúc này, thế giới thuộc về Thần linh." Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, Thần linh không cho ngừng, chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục đánh tiếp." Andrea nói với vẻ khó chịu.
"Coi như vị Ma Chủ kia sống lại, cũng không thể thay đổi cục diện này, nơi này đã là thế giới thuộc về Thần linh." Yana nói.
Liễu Bình trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau...
Hắn thở dài, đi ra quán rượu, đi tới cuối con đường, ngồi xổm xuống xem xét tình trạng cơ thể của đội trưởng.
Một đòn vừa rồi có hơi nặng.
Mặc dù tính mạng của đội trưởng không bị sao hết, thế nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê.
Liễu Bình dìu hắn ta lên, cõng trở về quán rượu.
Thời gian còn lại, Liễu Bình đứng tại cửa quán rượu, yên lặng trầm tư.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, trên trời có một áng mây bay tới.
Có người ngâm thơ ở trong đám mây:
"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.
Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình.
Cửu thập lục thánh quân, phù vân quải không danh."
Liễu Bình đưa tay đỡ trán.
Một giây sau, áng mây chầm chậm bay xuống, hóa thành một ông lão tóc bạc da mặt hồng hào.
Dáng vẻ ông lão như tiên, cười tủm tỉm đi tới quán rượu, nói: "Tiểu nhị, còn chỗ hay không?"
"Có, mời ngài tới bên này." Liễu Bình tiếp đón.
"Ừm, chàng trai trẻ, ngươi phong thái bất phàm, phong thần tuấn lãng, nào giống một tên tiểu nhị cơ chứ?" Ông lão đánh giá Liễu Bình, nói.
"Tiểu nhân chính là một tiểu nhị mà thôi, khách quan, ngài muốn ăn chút gì không?" Liễu Bình cười bồi, hỏi.
"Cần gì phải hỏi loại tục sự này? Đã nhiều năm rồi lão phu không để ý tới thức ăn tại nhân gian." Ông lão nói.
"Khách quan, nhìn ngài liền biết thân phận của ngài không tầm thường, xin hãy lựa chọn một vài món ăn đi." Liễu Bình khuyên nhủ.
"Ta vốn khách tiêu dao, không ăn vị nhân gian." Ông lão nói.
"Vậy uống chút rượu thì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Rượu làm cho ta mất đi lý trí, không phải thứ tốt, không uống, không uống." Ông lão nói.
"Vậy ta mang tới cho ngài một bàn trái cây cùng trà bánh nhé?" Liễu Bình hỏi.
"Cũng không cần, mọi thứ trong thế tục đều nhiễm phải tục khí, chớ mang tới làm đạo tâm của lão phu nhiễm phải." Ông lão nói.
"Ngài làm vậy cũng không quá tốt đâu." Liễu Bình hơi khó nói.
"Vì sao?" Ông lão ngạc nhiên hỏi.
"Không tiêu phí đạt mức thấp nhất của quán, không thể chiếm bàn của quán được." Liễu Bình chân thành giải thích nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất