Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 195: "Đây chỉ là do chấp niệm của ngươi đang quấy phá, cho nên..."

Chương 195: "Đây chỉ là do chấp niệm của ngươi đang quấy phá, cho nên..."
Vẻ mặt ông lão cứng lại.
"Thôi, không ngồi thì không ngồi, lão phu còn có việc trong người..."
Ông lão nhìn về phía cửa hàng đối diện với quán rượu bên kia đường phố.
Bên đó không mở cửa.
Ông lão thở dài, lại ngồi xuống trên ghế dựa, thần sắc càng thêm siêu phàm thoát tục.
Thật vất vả mới có thể ra ngoài dạo chơi, chẳng lẽ muốn tay không trở về sao?
Ông lão vỗ bàn, bỗng nói: "Vậy thì mang lên mười sáu món bao gồm tám món mặn cùng tám món chay, không thể thiếu gà vịt cá trâu heo trứng sữa, tốt nhất là có cả hải sản nữa, thức ăn chay thì không cần cầu kỳ như vậy, mỗi món đại biểu một mùa vụ trong năm đều một phần, lại thêm một thùng cơm, một bình Nữ Nhi Hồng, một bình thiêu đao tử, một bình rượu gạo, Nữ Nhi Hồng cần hâm nóng, thiêu đao tử cần ướp lạnh, rượu gạo thả trong giếng ướp lạnh, chờ ta ăn xong bữa này rồi mới mang lên... nếu không đủ đồ ăn thì ta lại gọi tiếp."
Liễu Bình: "Hôm nay ngài mời khách sao?"
"Không, một mình ta ăn."
"Được rồi, xin ngài chờ một lát."
Liễu Bình xoay người rời đi.
Lý Trường Tuyết còn chưa tới, sư phụ của nàng lại tới trước.
Lý Trường Tuyết là đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn, lại là Kiếm đạo chân chủng, tu thành Kiếm tiên.
Thế mà sư phụ của nàng lại là như này?
Liễu Bình đi tới phòng bếp báo đồ, ngay lập tức mấy tên đều bếp đều bận rộn, toàn bộ phòng bếp đều bận tối mắt tối mũi.
Chờ khi Liễu Bình quay trở lại, đã thấy trong quán rượu có thêm một người.
Đó là một người đội đấu lạp, mặc trường bào.
Yêu vương Triệu Thiền Y!
Tại sao nàng lại trở về quán rượu?
Liễu Bình nhướng mày, tiến lên cười nói: "Mời vị khách quan này ngồi."
Yêu vương tìm một cái bàn lớn, ngồi xuống với vẻ oai phong lẫm liệt, vênh mặt nói: "Tiểu nhị, dâng trà cho bản tọa."
Liễu Bình lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
Đã nói nơi này của ta có việc, tại sao ngươi lại trở về rồi? Cũng may cho ngươi mang theo đấu lạp đó, nếu không lão già bên kia chắc chắn sẽ đánh với ngươi một trận.
Yêu vương liếc mắt nhìn về phía ông lão tóc trắng bên kia, lắc đầu với vẻ khinh thường, đập tay lên mặt bàn.
Bản vương phải trải qua cửu tử nhất sinh, mới tìm ra tin tức tình báo về sư phụ ngươi năm đó, ngươi còn dám nói chuyện như vậy với bản vương sao?
"Xin khách quan chờ một lát, nước trà tới ngay!" Liễu Bình mỉm cười chạy đi pha trà.
Một lát sau.
Hắn bưng một bình trà tới, dùng hai tay đặt tới trước mặt vị khách đeo đấu lạp này.
"Yêu vương chính là miêu yêu có phong cách đệ nhất thiên hạ, tìm kiếm tình báo không cần tốn bao nhiêu công sức, có thể để tiểu nhân mở rộng tầm mắt một lần hay không?" Liễu Bình cúi đầu truyền âm nói.
Con mèo này rất thích được nghe khen ngợi, khen một câu đã không biết biên giới đâu rồi.
Quả nhiên.
Dưới đấu lạp, đôi mắt xinh đẹp đều cười tới híp hết lại.
"Ừm, trà ngon, tiểu nhị ngươi cũng không tệ, thỏi bạc này thưởng cho ngươi!"
Vị khách đeo đấu lạp ồm ồm nói.
Một thỏi bạc được nàng tùy ý đặt lên mặt bàn, lăn mấy vòng, vững vàng lăn tới trước mặt Liễu Bình.
"Cám ơn đại gia ban thưởng!"
Liễu Bình thu bạc, nói với ông lão bên kia: "Xin ngài chờ đợi một lát nữa, ta sẽ đi thúc giục đầu bếp làm nhanh hơn."
Khi đi tới phòng bếp, đưa tay nắm chặt thỏi bạc kia, cảm ứng bên trong.
Quả nhiên.
Trong thỏi bạc này có một viên ngọc giản.

Liễu Bình bóp nhẹ.
Thỏi bạc như làm từ bùn bị hắn bóp nát, lộ ra ngọc giản được cất giấu bên trong.
Có vẻ giống như một viên ngọc giản lưu ảnh.
Liễu Bình quét thần niệm vào trong ngọc giản đó.
Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:
"Ngọc giản này là do cộng đồng bảy đại phái nắm giữ, mỗi chưởng môn của đại phái đều có một viên, giấu trong động phủ của chưởng môn, ta cũng phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể trộm ra."
Theo thanh âm của nàng, một cảnh tượng xuất hiện trong biển ý thức của Liễu Bình.
Hoàng hôn.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Gió thổi lạnh lẽo, như khóc như tố, tựa như đang nói cả tràng chiến dịch vô cùng khốc liệt.
Trên mặt đất, thi thể người tu hành nằm xuống cùng với thi thể yêu ma, phóng tầm mắt nhìn tới cũng không nhìn thấy cuối cùng.
Liễu Bình lập tức phản ứng lại được.
Đây là trận đại chiến năm đó!
Xem ra, chiến tranh đã kết thúc.
Trong đoạn thời gian này, mình đã ăn Cửu chuyển Hoàn hồn Tạo Hóa đan, tiến vào trạng thái chết giả, ngay cả vận mệnh đều thay đổi.
Về phần sư phụ...
Hắn đang ngẫm nghĩ, đã thấy trên bình nguyên tại phía trước, có mấy người xuất hiện.
Các chưởng môn nhân bảy đại phái đều thủ ở một phương, vây quanh một ông lão mặc trường bào màu xám vào giữa.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một người trung niên có tướng mạo uy nghiêm trong bảy người kia, nói:
"Quẻ Thánh, rõ ràng chiến tranh đã kết thúc, ngươi cần gì phải làm vậy chứ?"
Ông lão áo xám không nói gì.
Người trung niên kia thở dài, đổi xưng hô:
"Đạo hữu, cả môn phái của ngươi đã biến mất trong đại chiến, đúng là làm cho người ta đau lòng, ta cũng vì chuyện này mà rất tiếc hận."
"Thế nhưng, vì chiến thắng yêu ma, trong toàn bộ giới tu hành, rất nhiều môn phái đều đã biến mất, đây là kết cục mà mỗi một người tu hành chúng ta đều đã đoán trước được, không phải chúng ta đã chấp nhận nó từ sớm rồi sao?"
Người trung niên vừa nói, vưa quan sát ông lão áo xám.
Vẻ mặt của ông lão áo xám không thay đổi, chỉ yên lặng quan sát bầu trời.
Người trung niên tiếp tục nói:
"Trương đạo hữu, ngươi chính là quẻ thuật đệ nhất thiên hạ, sở trường nhìn rõ thiên cơ, chắc hẳn ngươi cũng hiểu, viên đan dược Cửu chuyển Hoàn hồn Tạo Hóa đan kia, cũng không thể giúp ngươi kiến tạo lại tông môn."
"Đây chỉ là do chấp niệm của ngươi đang quấy phá, cho nên..."
"Xin ngươi hãy trả lại viên thần đan đó cho chúng ta, để cho bảy đại phái chúng ta tiếp tục bảo vệ nó."
"Chỉ cần ngươi trả lại viên Thần đan này, ta đảm bảo, toàn bộ liên minh Tu Hành sẽ không trừng phạt ngươi quá nặng, dù sao mọi người đều hiểu được tâm trạng hiện tại của ngươi."
"Thế nhưng nếu như ngươi tiếp tục cất giấu Thần đan..."
"Ngươi cũng hẳn biết rõ, với lực lượng của ngươi, không thể chiến thắng bảy người chúng ta được."
"Lão phu cũng hiểu điều khó xử của ngươi, ngươi cần gì cùng đánh một trận với những lão bằng hữu như chúng ta cơ chứ?"
Người trung niên vừa nói, vừa quan sát ông lão áo xám.
Lời nói này dẫn dắt từng bước, có lý có lễ, đáng tiếc...
Ông lão áo xám vẫn thờ ơ như không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất