Chương 206: Quyền trượng
Trần Phong cũng nhìn lá bài vài giây, lại chuyển cho Liễu Bình.
Trên thẻ bài này có vẽ một chiếc quyền trượng làm bằng gỗ, phía trên điêu khắc hình tượng một cô gái cực kỳ trang trọng và nghiêm túc, khuôn mặt hao hao giống với Yana.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:
[Quyền trượng cho phép bắt nô của Nữ sĩ Thống Khổ.]
[Thông qua ý chí của tất cả Thánh giả, quyết định giao cho một vị nào đó có quyền thu nhận nô lệ làm tài sản tư nhân.]
[Đã tiếp nhận ý chí của hai vị Thánh giả, khi ngươi rót ý chí vào trong đây, quyền trượng sẽ có hiệu lực một lần.]
Liễu Bình vuốt nhẹ thẻ bài, rót ý chí của bản thân mình vào trong đó.
"Được rồi."
Hắn ném thẻ bài ra ngoài.
Ầm!
Một chiếc quyền trượng lơ lửng giữa không trung, chỉ về phía Triệu Thiền Y.
Phía sau Triệu Thiền Y có một sợi dây dài tản ra ánh sáng nhạt xuất hiện, một đầu thắt phía sau đầu nàng ta, một đầu khác nối thẳng tới nơi sâu trong bầu trời.
Sợi dây này dần dần nhạt đi, thời gian trôi qua, nó cũng biến mất hoàn toàn.
"Nàng đã tự do, hiện tại ngươi có thể thu nàng lại thành thẻ bài của mình." Trần Phong nói.
"Cám ơn hai vị trước, tối nay ta lại thu nàng lại sau, hiện tại chúng ta nên thảo luận về cục diện trước mắt, chúng ta nên làm cái gì mới tốt."
Liễu Bình lập tức chuyển đổi đề tài.
Hắn ra dấu cho Triệu Thiền Y, nói nhỏ: "Đi làm chuyện kia đi."
"Vâng."
Triệu Thiền Y cũng không dám ở lại lâu, sợ bị đối phương nhìn ra có gì đó không ổn.
Nàng lên tiếng, cúi đầu, đi nhanh ra ngoài, rời khỏi quán rượu.
Trần Phong cùng Trần Lĩnh nhìn thoáng qua Triệu Thiền Y, khi phát hiện Liễu Bình đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không tiện cứ nhìn vào bạn gái trước mặt đối phương.
Bọn họ thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ vấn đề trước mắt.
Trần Lĩnh nói: "Theo tình huống mà khi trước chúng ta đã nói, cục diện hiện tại cực kỳ rõ ràng..."
Trần Phong nói: "Nơi này sẽ càng ngày càng nguy hiểm."
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Thực ra đây cũng là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" Trần Lĩnh cùng Trần Phong đồng thanh hỏi.
"Đúng, nếu Nữ thần cũng không chú ý tới nơi này, mà ba người chúng ta lại là người giám sát thế giới này, như vậy thì chỗ tốt trong thế giới này đều bị chúng ta chiếm hết, dù sao chúng ta cũng là Thánh giả." Liễu Bình nói.
Trần Phong không nhịn được mà nói: "Thế nhưng làm vậy cũng càng nguy hiểm hơn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có khả năng gặp phải những Thẻ bài sư lòng mang ý đồ xấu kia, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng."
Bỗng nhiên...
Cả ba người sinh ra một loại cảm ứng.
Một luồng uy áp mờ mịt từ không trung truyền tới, xuyên qua tầng tầng mây đen dày đặc, giáng lâm tại trong quán rượu.
Trần Lĩnh luống cuống tay chân lấy một tấm thẻ bài từ trong ngực ra, phía trên thẻ bài có vẽ một quyển sách tản ra ánh sáng thần thánh, từng hàng Thần văn liên tục xuất hiện trên trang sách đó.
Trần Phong liếc nhìn tới, lớn tiếng nói:
"Thần dụ! Nữ thần hạ xuống Thần dụ!"
Ầm!
Thẻ bài ném ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một quyển sách màu vàng kim.
Ánh sáng từ trong quyển sách bắn ra ngoài, bao phủ cả Liễu Bình, Trần Phong cùng Trần Lĩnh lại.
Một giọng nữ lạnh lùng xuất hiện trong đầu ba người:
"Ta không thể nào tự mình tới nơi này."
"Các ngươi đều nêu lên ý kiến của mình ra đi, các ngươi cần làm như thế nào, mới có thể làm cho thế giới này hủy diệt hoàn toàn vào ngày mai?"
Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy lo lắng.
Nữ thần vừa tới đã hỏi vấn đề này, lại thêm giọng điệu của nàng ta nữa, rõ ràng đã có chuyện gì đó phát sinh làm cho nàng ta cực kỳ không vui.
"Điều này... chúng ta luôn dựa theo ý chí của Nữ thần mà làm việc, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ngay lập tức chúng ta sẽ xông pha khói lửa, không nửa lời chối từ." Trần Lĩnh nói.
"Đúng, chỉ cần là yêu cầu của Nữ thần, chúng ta sẽ hoàn thành nó bằng bất cứ cái giá nào!" Trần Phong nói.
"Bớt nói nhảm, nói biện pháp của các ngươi ra." Giọng nói của Nữ thần trở nên khó chịu.
Bầu không khí trở nên áp lực.
"Nữ thần tôn kính, thủ hạ của ta mới chỉ có mấy trăm người tu hành, chúng ta không có cách nào có thể hủy diệt thế giới này vào ngày mai cả." Trần Lĩnh nói với vẻ mặt đầy đau khổ.
"Ta cũng vậy." Trần Phong cũng gật đầu nói.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Giọng nói của Nữ thần trở nên tàn bạo cùng ẩn chứa sát ý: "Hai tên nịnh hót, nếu không phải hiện tại ta không thể giáng lâm Vĩnh Dạ, chắc chắn ta sẽ làm cho các ngươi hiểu rõ cái gì gọi là chân lý thống khổ, đáng chết..."
Nàng ta ngừng lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân lại vậy.
Trần Lĩnh cùng Trần Phong không tự chủ được mà run rẩy.
Bọn họ quỳ trên mặt đất, cùng nói: "Nữ thần bớt giận, chúng ta chính là một con chó bên người của ngài, ngài muốn chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệt đối không dám đi về phía tây."
Một lúc lâu sau.
Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ta đã sửa đổi kịch bản của thế giới này."
"Toàn bộ người tu hành bắt đầu tập kết, tới tối nay sẽ hoàn toàn tập trung lại được."
"Trần Phong, Trần Lĩnh, các ngươi hãy dẫn dắt nhân tộc cùng yêu ma của thế giới này, tiến hành một trận quyết chiến cuối cùng."
"Chỉ có mười người cuối cùng còn sống sót, mới có thể làm nô lệ của ta."
"Những người khác, chính các ngươi tự xử lý, tăng cường thực lực bản thân đi."
"Liễu Bình, ngươi còn có ý kiến gì không?"
Liễu Bình vẫn luôn bình tĩnh thờ ơ, lúc nghe được câu hỏi của Nữ thần Thống Khổ thì mới nói:
"Nếu đã giải quyết xong vấn đề về nô lệ, ta nghĩ chỉ còn lại vấn đề làm sao mới có thể hủy diệt thế giới này mà thôi, Nữ thần, ngài không thể tự mình ra tay hay sao?"
"Không được, ta cũng không ở trong Vĩnh Dạ." Giọng nữ nói.
"Chỉ nói về hủy diệt thế giới... thực ra chuyện này cũng khá đơn giản, ta cho rằng sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật có thể làm được điều đó, dù sao khoa học kỹ thuật chú trọng tính chính xác cùng tính chặt chẽ của số liệu nhất."
"Ồ? Nói cụ thể hơn xem." Giọng nữ nói với giọng vui vẻ.
Liễu Bình nói: "Thẳng thắn mà nói, từ khi ta trấn thủ Ám Vụ trấn tới nay, cũng thường xâm nhập vào thế giới Tu Hành, thế nhưng ta không biết ngài muốn đạt tới hiệu quả như thế nào?"