Chương 231: Nhậm chức
Liễu Bình quan sát hai thứ này, nói với vẻ không chắc chắn: "Đây là cây gậy chứ?"
Ông lão cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh, rất thích hợp với ngươi."
Liễu Bình lại giơ khiên gỗ lên...
Nó quá nhỏ, diện tích chỉ bằng ba bàn tay đang xòe ra mà thôi.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Ngươi thu hoạch được vũ khí: Gậy gỗ thấp kém.]
[Chất lượng của nó cực kỳ kém cỏi, ngươi hiểu ý của ta mà.]
[Ngươi thu hoạch được đồ phòng ngự: Khiên gỗ thấp kém.]
[Mặc dù nó cũng là loại thấp kém nhất trong số các loại khiên, thế nhưng bất ngờ là nó lại khá bền chắc.]
[Chú ý, ngươi là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất, màu xám và mới được sáng tạo, ngươi đang nhậm chức, cũng kích hoạt lực lượng hệ thần bí bên trong Vĩnh Dạ.]
[Ngươi sẽ cảm ứng được mấy loại kỹ năng ban đầu của chức nghiệp Kỵ sĩ thực tập, xin hãy lựa chọn một cách cẩn thận.]
Liễu Bình đứng im bất động, bỗng nhiên hiểu ra một thứ gì có.
Một loại lực lượng nào đó đang xoay quanh người mình mà phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành lực lượng thuộc về mình.
Nó có thể chuyển hóa thành bốn loại năng lực, mình cần lựa chọn một loại trong đó.
Thứ nhất: Quầng sáng.
Thứ hai: Nắm giữ binh khí (Có thể học được kỹ năng công kích sơ cấp của một loại binh khí nào đó).
Thứ ba: Thuẫn phòng đạo.
Thứ tư: Pháp thuật loại trị liệu.
Liễu Bình cũng không để ý tới binh khí hay thuẫn phòng, dù sao hắn đã có kinh nghiệm chém giết cùng kỹ xảo rèn luyện trong nhiều năm như vậy làm cơ sở rồi.
Thế nhưng quầng sáng, lại là thứ mà hắn chưa từng gặp qua trước đây.
Hay là lựa chọn Quầng sáng?
Ý niệm hắn hơi thay đổi, lại rơi vào pháp thuật trị liệu.
Pháp thuật loại trị liệu à... là một loại rất thực dụng.
Chẳng biết tại sao, Liễu Bình bỗng nhớ tới chuyện khi mình vừa mới tới Ám Vụ trấn.
Khi biết được mình là chức nghiệp loại trị liệu, đám Người gác đêm đều nhìn mình bằng con mắt khác.
Đúng vậy, trị liệu rất quan trọng.
Nhìn những người khác là có thể biết, hiện tại trang bị của mọi người đều rất thô sơ, cũng đã mất đi lực lượng.
Nếu đi tới một hoàn cảnh lạ lẫm tiến hành thử thách, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
Vậy thì...
Đầu tiên học tập pháp thuật loại trị liệu trước, về sau lại học tập Quầng sáng vậy.
Ý niệm Liễu Bình hơi động, luồng lực lượng kia lập tức hóa thành kiến thức, xuất hiện trong tâm linh của hắn.
Từng hàng chữ nhỏ lập tức nổi lên:
[Ngươi nắm vững 'Thánh Ngâm Thuật'.]
[Ngươi đã trở thành một 'Kỵ sĩ thực tập'.]
[Thẻ bài của ngươi đã phát sinh biến đổi:]
[Thẻ bài: Kỵ sĩ thực tập.]
[Tên: Liễu Bình.]
[Cấp bậc: 1.]
[HP: 5.]ư
[Lực công kích: 3.]
Liễu Bình yên lặng cảm nhận sự biến đổi của cơ thể, chỉ thấy toàn thân cơ bắp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả tinh thần cũng dồi dào hơn trước.
"Thật sự là kỳ diệu." Hắn vừa cười vừa nói.
Lúc này, phòng học cũng dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đã hoàn thành quá trình nhậm chức, ánh mắt lại nhìn về phía ông lão trên bục giảng.
Ông lão nhìn quanh một vòng, nói với giọng hài lòng: "Rất tốt, khi các ngươi còn sống, đều đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện tại hãy bắt đầu chiến đấu vì tương lai của bản thân mình đi."
Ông lão vươn tay, kéo nhẹ tại hư không...
Ngay sau đó, toàn bộ phòng học biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay ông lão.
Lúc này, mọi người mới phát hiện mình đang ở trong một vùng rừng núi.
Sắc trời lờ mờ.
Phía dưới sườn núi, một thôn xóm xuất hiện trong tầm mắt của các thiếu niên.
Ánh lửa hừng hực bốc lên từ trong thôn xóm, thỉnh thoảng còn truyền tới những tiếng kêu thảm thiết.
Ông lão nói: "Đi đi, giết sạch Thất Hồn giả."
"Còn sống trở về coi như đạt tiêu chuẩn."
"Biểu hiện của các ngươi càng tốt, lợi ích đạt được sẽ càng cao, sẽ đạt được ưu đãi về mặt tài nguyên, ưu tiên tăng lên cấp bậc của thẻ bài."
"Đây là khóa học đầu tiên của các ngươi tại Vĩnh Dạ."
…
Các thiếu niên liên tục xuất phát, bước về phía thôn xóm bên dưới.
Liễu Bình đi tới nửa đường, bỗng nhiên từ xa truyền tới một tiếng la lớn:
"Kỵ sĩ? Một người thôi sao?"
Liễu Bình dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Thiếu niên kia chạy tới, nói: "Ta là thích khách, hay là chúng ta tổ đội đi, cùng chiến đấu với nhau, như thế nào?"
Liễu Bình liếc nhìn hắn ta.
Thêm một người thì thêm một phần lực, hơn nữa nhìn qua thằng nhóc này cũng rất thông minh, khi mình ở phía trước ngăn cản quái vật, cái tên này có thể tiến hành công kích từ một bên rồi...
"Được, hai ta cùng tổ đội đi." Liễu Bình gật đầu nói.
"Cây gậy của ngươi không ổn lắm, nào, để ta giúp ngươi vót nhọn một đầu, như vậy lực chiến đấu của ngươi sẽ được tăng lên." Thiếu niên nói.
"Cám ơn." Liễu Bình nghĩ cũng đúng, lập tức ném gậy gỗ qua.
Thiếu niên nhận lấy gậy gỗ, bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Nghe nói ngươi bị chết khi tranh cướp gái đúng không, như vậy lần này, ngươi biết vì sao mình lại chết không?"
Hắn ta vừa nói, vừa ném chiếc gậy gỗ về phía sau lưng.
Trong bóng tối, mấy tên thiếu niên đi tới.
Một người trong đó bắt lấy gậy gỗ, dùng đao chém nó thành hai nửa, ném xuống đất.
Liễu Bình nhìn mấy người này, lại nhìn cái tên chém đứt gậy gỗ kia, bỗng nhớ lại được, nói:
"Hóa ra là ngươi, khi ăn cơm ta đã lấy một con cá từ bàn các ngươi."
"Đúng, rõ ràng ta đã bảo ngươi bỏ con cá kia xuống, ngươi lại không nghe." Thiếu niên kia nói.
Trên tay hắn ta còn cầm một bức tượng.
Ánh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, bất cứ khi nào cũng có thể trị liệu những người xung quanh.
Các thiếu niên khác thì đứng bên cạnh hắn ta.
"Bởi vì một con cá, lại làm hỏng vũ khí duy nhất của ta?" Liễu Bình hỏi.
Mấy tên thiếu niên yên tĩnh.
Liễu Bình nhíu mày, nói tiếp: "Vì hơn thua mồm mép mà hại mạng người, đây là cách làm người của các ngươi sao?"
"Không có binh khí, ngươi hãy chờ chết đi." Thiếu niên kia bình tĩnh nói một câu, quay người chạy về phía thôn xóm kia.
Mấy tên thiếu niên khác cũng lập tức đuổi theo.
Chỉ còn lại Liễu Bình vẫn đứng im tại chỗ.
Một phút trôi qua.
Hai phút.
Phút thứ ba...
"Lũ ngu xuẩn... giết hết các ngươi thì điểm đánh giá của ta có giảm xuống hay không? Thôi được rồi, cẩn thận vẫn hơn, về sau biết rõ ràng quy tắc rồi nói sau đi."
Hắn lắc đầu, đi về phía rừng cây.
Mấy phút sau.
Hắn trở ra, dùng dây leo quấn quanh mấy chục chiếc gậy gỗ, buộc lại sau lưng, nhanh chân bước về phía thôn xóm.
...