Chương 232: Hình như nó có gì đó là lạ.
Trong thôn xóm, ngọn lửa bùng lên tứ phía.
Ông lão kia nói cần giết sạch toàn bộ Thất Hồn giả.
Thế nhưng Thất Hồn giả là cái gì?
Liễu Bình lựa chọn một vị trí vắng vẻ, nhảy qua hàng rào, đứng trước cửa một người nhà nông.
Cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng gào thét trầm thấp.
Liễu Bình rút một chiếc gậy gỗ từ sau lưng ra, đặt lên cửa, đẩy mạnh vào...
Cửa mở toang ra.
Tiếng gào thét cũng theo đó biến mất, một bóng đen từ trong cửa chui ra ngoài, xuất hiện tại trong sân.
Đó là một người đàn ông gầy trơ cả xương.
Hắn ta bò trên đất, cảnh giác nhìn về phía Liễu Bình như một con thú hoang vậy.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Thất Hồn giả.]
[Bị một loại quái vật nào đó biến thành thức ăn, bị hút hết tinh hoa trong linh hồn, chỉ còn lại thân xác cùng tâm tình tiêu cực vô tận, sẽ chủ động tấn công mọi vật thể tới gần.]
Liễu Bình lộ ra vẻ suy tư.
Xem ra, kẻ địch của đế quốc là một loại quái vật nào đó.
Rõ ràng Vĩnh Dạ là nơi mà các người chết ngủ say, thế nhưng nơi đây cũng không yên ổn mà.
"Hey, hiệu suất của ngươi bây giờ cao ghê á, chỉ liếc qua đã biết được lai lịch của những thứ này." Liễu Bình đùa giỡn nói.
Từng hàng chữ nhỏ trả lời: [Bản Danh Sách đã kích hoạt, xin đừng dùng ánh mắt khi trước mà nhìn bản Danh Sách.]
Thất Hồn giả gầm thét, lao về phía Liễu Bình!
"Cũng tốt đó."
Liễu Bình khen ngợi, sau đó giơ cao gậy gỗ, tới khi tay của đối phương bị tấm chắn ngăn cản, mới dùng toàn lực đập mạnh cây gậy xuống dưới!
Răng rắc.
Một tiếng vang lên.
Gậy gỗ bị gãy mất, đồng thời cổ của Thất Hồn giả cũng bị đập gãy.
Nó ngã xuống đất liên tục giãy dụa, muốn tiếp tục đứng lên tấn công Liễu Bình, thế nhưng làm cách nào cũng không thể đứng dậy.
Liễu Bình lại rút một cây gậy gỗ từ phía sau ra, dùng toàn lực đập mạnh xuống.
Cuối cùng, quái vật cũng yên tĩnh.
Mà chiếc gậy gỗ thứ hai cũng vì vậy mà gãy mất.
Liễu Bình lắc đầu, thở dài nói: "Vũ khí quá rác rưởi."
Hắn đang định rời đi, thế nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại trở về, đi vào trong nhà.
Trong nhà này rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường do cỏ khô xếp thành, cùng với một vài công cụ nhà nông thô sơ.
Ngay cả cái kéo đều không có.
Liễu Bình cảm thấy hơi thất vọng.
Hắn quyết định tháo dây leo ra, ném hết gậy gỗ xuống đất, chỉ giữ lại một chiếc trên tay.
Những chiếc gậy gỗ này chỉ có thể coi là nhánh cây bình thường, không thích hợp chiến đấu, khiêng quá nhiều còn lãng phí thể lực.
Sau khi làm xong những chuyện này, hắn lại rời khỏi căn nhà, mới phát hiện trong sân nhà lại có thêm một người.
Đó là một thiếu niên khác.
Trong lớp học, người này là người thứ ba tự giới thiệu, tên là Libertas, nghe nói là trong trận quyết đấu với con út của gia chủ, không thu tay lại được mà giết chết đối phương, cho nên đã bị gia chủ giết chết.
"Ta nhớ được ngươi, ngươi là Liễu Bình, vì tranh cướp tình nhân mà chết."
Libertas quan sát hắn, giật mình nói.
"Ta cũng nhớ được ngươi, tên ngươi là Libertas." Liễu Bình nói.
Trong đám thiếu niên vừa rồi, không có người này.
Libertas nhìn thi thể trên mặt đất, cười nói: "Thế nào, có muốn tổ đội với ta hay không? Dù sao lực lượng của hai người vẫn lớn hơn một người."
"Có thể." Liễu Bình thản nhiên nói.
"Nào, đưa gậy gỗ của ngươi cho ta đi, ta sẽ vót nhọn một đầu trở thành một chiếc mâu, như vậy sẽ làm lực chiến đấu của ngươi tăng lên khá nhiều đó." Libertas nói.
Liễu Bình đưa gậy gỗ trong tay tới.
Libertas không nói thêm gì, rút một con dao gọt trái cây từ bên hông ra, vót nhọn một đầu gậy gỗ.
"Nghề nghiệp của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Thích khách thực tập." Libertas nói.
Hắn giơ chiếc mâu gỗ sắc bén lên, quan sát một lát mới lộ ra vẻ hài lòng.
"Thực ra ta chưa từng gặp một kẻ hùng hổ như ngươi, bởi vì tranh cướp tình nhân mà bị giết chết... Nói tới, cô nàng kia chắc hẳn rất xinh đẹp chứ."
Libertas nháy mắt với Liễu Bình, thuận tay ném mâu gỗ cho hắn.
Liễu Bình nhận mâu gỗ, nở một nụ cười.
"Về phương diện sắc đẹp thì đúng là nàng rất xinh đẹp." Hắn nghĩ lại nhan sắc của Yana, nói với vẻ chân thành.
"Vậy thì quá đáng giá." Libertas nói.
"Đúng vậy, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm, hay là ra ngoài giết Thất Hồn giả?" Liễu Bình hỏi.
"Đi thôi, dù sao cũng nhàn rỗi."
Libertas điều khiển con dao gọt trái cây thành một luồng sáng bạc, quay người đi ra khỏi sân nhà này.
Hai người đi qua một con đường nhỏ, tới phần cuối ngõ nhỏ mới gặp một Thất Hồn giả khác.
"Ta cản ngươi giết, có ý kiến gì không?" Liễu Bình hỏi.
"Là kỹ năng thuẫn phòng sao? Được." Libertas nói.
Liễu Bình đi tới trước, đang định nâng thuẫn ngăn cản Thất Hồn giả, lại thấy từ trong ánh mắt Thất Hồn giả bắn ra một luồng sáng đỏ như máu.
Không ổn.
Bóng người hắn lóe lên, lướt qua người Thất Hồn giả, dùng thuẫn gỗ đập mạnh về phía sau...
Ầm!
Đầu của Thất Hồn giả nổ tung, ngã xuống mặt đất.
Mắt Libertas sáng rực lên, thế nhưng lại nói với giọng đùa giỡn: "Ngươi làm vậy là muốn ta không có cơ hội phát huy à."
"Không phải, hình như nó có gì đó là lạ." Liễu Bình nói.
"Có gì không ổn sao?" Libertas hỏi.
"Vừa rồi nó mang tới cho ta một loại cảm giác nguy hiểm." Liễu Bình nghĩ nghĩ rồi nói.
"Dựa vào thực lực yếu đáng thương của chúng ta, bọn chúng mang tới cho chúng ta cảm giác nguy hiểm là chuyện rất bình thường." Libertas nhún vai nói.
"Ta nói không rõ, tiếp tục quan sát tiếp đi." Liễu Bình nói.
Hai người một trước một sau, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới đường cái.
Tại đó, tốp năm tốp ba Thất Hồn giả lượn lờ trên đường cái chẳng có mục đích gì.
"Ta cản ngươi giết." Liễu Bình nói.
"Không thành vấn đề."
Libertas đi về phía tên Thất Hồn giả gần nhất.
Thất Hồn giả cảm thấy có người tới gần, lập tức gầm thét lao tới.
Ầm!
Lá chắn gỗ phát ra tiếng đón đỡ nặng nề.
Liễu Bình ngăn cản đòn công kích của Thất Hồn giả giúp Libertas, mà Libertas thì nắm chặt dao găm, đâm về phía cổ của đối phương.
Phụt...
Một cái đầu bị cắt đứt, máu từ cổ phun thẳng ra ngoài.
"Ra tay quá nặng." Liễu Bình nói.
"Vì tránh nhiễm phải máu của bọn nó, dù sao chúng ta cũng không biết máu của bọn nó có độc hay không." Libertas giải thích.
Rồi hắn ta bỗng nói với vẻ tiếc nuối: "Nếu có được một thanh kiếm ngắn, sẽ không có nhiều phiền phức như vậy."
"Sau khi tăng cấp thì sẽ có." Liễu Bình nói.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, một lát sau đã dọn dẹp sạch sẽ Thất Hồn giả tại khu vực này.