Chương 233: Các thiếu niên
"Đây là thử thách nhập học sao? Quá đơn giản chứ."
Libertas nói với vẻ thất vọng.
"Ta lại cảm thấy không có đơn giản như vậy." Liễu Bình nói.
"Làm sao ngươi biết?"
"Trực giác."
"Trực giác của ngươi luôn chuẩn xác sao?"
"Đúng."
"Vậy tại sao ngươi lại bị giết khi tranh cướp tình nhân?"
"Đó là một chuyện bất ngờ."
Liễu Bình đang nói, bỗng phát hiện trong một lò rèn bên đường, có ánh kim loại lấp lóe.
"Ở nơi này chờ ta."
Hắn quay người đi vào trong tiệm thợ rèn, phát hiện nơi này đã bị dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt đất còn có lượng lớn vết máu.
Một chiếc kiếm ngắn được đặt tại đe rèn sắt.
Liễu Bình cầm kiếm ngắn, lùi ra ngoài, đi về phía Libertas.
"Nhìn xem, thu hoạch." Hắn nói.
"Không tệ lắm, mặc dù phẩm chất của chiếc kiếm ngắn này rất bình thường, thế nhưng vẫn tốt hơn thanh mâu gỗ của ngươi nhiều." Libertas lộ ra vẻ hâm mộ.
Liễu Bình ném kiếm ngắn cho hắn ta.
"Ngươi không cần sao? Ta nhớ rằng Kỵ sĩ có thể dùng mọi vũ khí lạnh." Libertas hỏi.
"Con người ta vẫn luôn sở trường về phòng ngự, thanh kiếm này ở trên tay thích khách, sẽ phát huy ra toàn bộ uy lực của nó." Liễu Bình nói.
Libertas nhìn hắn, bỗng bật cười, nói: "Tốt."
Hai người bỗng nhiên có cảm giác, cùng nhau quay đầu nhìn về phía góc đường.
Nơi đó có một tên Thất Hồn giả với thân hình khổng lồ gấp mấy lần bình thường đang nằm trên tường vây, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm hai người.
"Cái tên này có vẻ như khác với những Thất Hồn giả khác." Libertas khó hiểu nói.
"Cẩn thận." Liễu Bình nói.
Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Thất Hồn giả sau khi ăn no.]
[Đã biến dị.]
[Thuyết minh: Nó đã ăn đủ thịt người, đã trở nên mạnh mẽ hơn hết.]
Một tay Libertas nắm chặt kiếm ngắn, một tay nắm chặt dao găm, hỏi: "Là trốn hay đánh?"
Vừa dứt lời...
Tên Thất Hồn giả kia bật lên, nhảy qua một đoạn đường rất dài, rơi xuống trước mặt hai người.
Đầu tiên Thất Hồn giả nhìn về phía chiếc lá chắn gỗ thô sơ trên tay Liễu Bình, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, sau đó lại nhìn về phía Libertas.
Libertas thì khác, không chỉ có dao găm, còn có một thanh kiếm ngắn nữa!
Thất Hồn giả nhìn Libertas chằm chằm, phát ra từng tiếng gào thét.
"Hình như nó còn có Thần trí... xem ra chỉ có thể đánh." Liễu Bình nói.
"Vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Lên." Liễu Bình nói.
Hai người sóng vai di chuyển, nhanh chóng tới gần Thất Hồn giả.
Liễu Bình cầm thuẫn cản ở phía trước, thế nhưng cái tên Thất Hồn giả kia không liếc nhìn mình cái nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Libertas...
Hắn dứt khoát rút mâu gỗ từ sau lưng ra, tùy ý lách người, đã lách qua đôi tay của đối phương, đâm vào trong người của đối phương.
Xoạt xoạt!
Mâu gỗ quá yếu ớt, lại bị gãy lìa.
"Còn dám đánh giá người khác dựa vào vẻ bề ngoài nữa không?" Liễu Bình hỏi.
Thất Hồn giả vung mạnh tay ra, đập mạnh vào tấm chắn bằng gỗ.
Ngay lập tức, Liễu Bình bị đập bay ra ngoài.
Phập...
Một tiếng vang nặng nề xuất hiện.
Kiếm ngắn đâm xuyên đầu Thất Hồn giả từ phía sau, xuyên ra ngoài miệng nó.
Thất Hồn giả lập tức ngã xuống đất.
Libertas thu kiếm lại, hỏi: "Ngươi sao rồi?"
"Không sao, chỉ là tấm chắn gỗ này bị hư chút." Liễu Bình nói.
Hắn nhìn về phía tấm chắn gỗ trong tay, phía trên có thêm một vài vết rạn.
Nếu như ngăn cản thêm vài công kích như vừa rồi, tấm chắn này sẽ xong đời.
Libertas đi tới, nói: "Giết lâu như vậy rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi mấy phút đi."
"Được." Liễu Bình nói.
Hai người ngồi xuống bên vệ đường.
Một lát sau, phía đối diện lại xuất hiện mấy người.
Liễu Bình liếc qua, chậm rãi đứng dậy.
"Làm sao vậy?" Libertas không rõ ràng cho lắm.
Mấy tên thiếu niên phía đối diện cũng nhận ra Liễu Bình, một người trong đó giật mình nói: "Hắn còn sống?"
Bọn họ dừng bước lại, xì xào bàn tán một lát, đi về phía Liễu Bình.
Tên thiếu niên cầm đầu nói:
"Hey, cái tên Libertas kia, ngươi rời đi trước."
"Hả? Vì sao?" Libertas hỏi.
"Chúng ta có mâu thuẫn cá nhân với cái tên này." Thiếu niên kia nói.
"Các ngươi? Nhiều người như vậy, đều có mâu thuẫn cá nhân với một mình hắn?" Libertas bật cười.
Thiếu niên kia thấy dáng vẻ của Libertas, tiện tay lấy một bức tượng từ trong ngực ra.
Ánh sáng thần thánh từ trên bức tượng tản ra, giống như có thể trị liệu mọi người xung quanh vậy.
"Gia tộc bọn ta có gia truyền nghề nghiệp trị liệu."
"Mặc dù đã rơi vào Vĩnh Dạ, thế nhưng ta vẫn sẽ trở thành một người có khả năng trị liệu mạnh mẽ, nếu như ngươi nguyện ý rời đi, ngày sau ta sẽ báo đáp." Thiếu niên kia nói.
…
"Ngươi muốn đầu hàng sao?"
Libertas quay đầu hỏi.
Liễu Bình lắc đầu.
"Ngươi muốn đánh với bọn họ sao?" Libertas lại hỏi.
Liễu Bình gật đầu.
Libertas lập tức hào hứng liếm môi, nói: "Vậy thì tốt, thêm ta nữa... bọn họ có năm người, ngươi đánh hai tên, ta đánh ba tên, lên!"
Hắn ta lao về phía mấy tên thiếu niên kia ngay lập tức.
Liễu Bình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
[Thời gian đã qua mười hai giờ.]
[Từ giờ phút này bắt đầu, Anh linh che chở có thể kích hoạt bất cứ khi nào.]
"Không đúng..." Liễu Bình khó hiểu nói: "Ta vừa mới kích hoạt nó một lần, thực sự là chưa tới mười hai giờ nữa."
Lại có từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Thời gian của bản Danh Sách được tính toán độc lập, từ khi ngươi bắt đầu du lịch tới bây giờ, đã qua mười hai giờ.]
[Trong mười hai giờ qua, ngươi đã kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần.]
[Mà bắt đầu từ một phút trước, là thuộc về mười hai giờ hoàn toàn mới, ngươi có thể kích hoạt 'Anh linh che chở' một lần nữa.]
Libertas đạp bay một thiếu niên, thấy được Liễu Bình còn không lên, vội vàng nói: "Này, một mình ta đấu năm tên vẫn còn chưa chắc lắm đâu."
Đang nói chuyện, mấy tên thiếu niên khác nhanh chóng bao vây Libertas.
Tên thiếu niên bị đạp bay cũng bò dậy, lao về phía hắn ta.
Libertas hung hăng quơ kiếm ngắn, làm cho các thiếu niên không dám tới gần.
"Đều lên, giết hắn ta đi, không cần sợ, bị thương còn có ta đây!"
Cái tên thiếu niên cầm bức tượng kia cười lạnh nói.
Đám thiếu niên còn lại cũng yên tâm.
Đúng vậy, sợ cái gì chứ?
Trong đội chúng ta có một người trị liệu được huấn luyện nghiêm chỉnh cơ mà.
Bọn họ liên tục lao về phía Libertas.
Khi thấy Libertas dần dần trở nên nguy hiểm, Liễu Bình sải bước đi tới, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Anh linh che chở'."
Từng hàng chữ nhỏ nổi lên:
[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Yana (Thị thần).]
[Thỏa mãn điều kiện sau, sẽ có thể rút ra một loại năng lực biến chủng từ trên người Nữ thần Yana, cũng có thể sử dụng một lần.]
[Điều kiện rút ra: Liên tục đánh đập một mục tiêu năm mươi lần.]
[Đối với Thần linh mà nói, tra tấn chúng sinh sẽ mang tới một chút cảm giác thỏa mãn.]
Liên tục đánh đập năm mươi lần?
Liễu Bình cảm thấy hơi ngỡ ngàng, ánh mắt quét về phía đám người đang ẩu đả, rồi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên cầm bức tượng kia.
Thiếu niên kia nhìn hắn chằm chằm, cười gằn nói: "Năm đánh hai, ngươi đoán xem một lát nữa ai sẽ cầu xin tha thứ?"