Chương 236 : Kế thừa linh tính
"Cần đánh lâu như vậy sao?" Liễu Bình hỏi.
[Không có cách nào khác cả, Đăng Thần chiến là thuật pháp cao cấp của hệ nhân quả, coi như ngươi thoát khỏi dòng thời gian cũ, cũng cần phải đối mặt Aldrich tại thời điểm hiện tại.] Danh Sách nói.
Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, lại rơi vào những dòng chữ nhắc nhở thu thập yếu tố.
Máu người chết, Địa U thảo, bột phấn Oan hồn, dao găm bạc, khiên gỗ khảm kim loại, mảnh vỡ Thánh khế...
Hi vọng những thứ này đều không khó tìm.
Lùi một bước mà nói, sở dĩ Danh Sách có biểu hiện sốt sắng như vậy, có lẽ là do Aldrich rất khó ứng phó.
Dù sao...
Chủ nhân của hắn ta, là vị "chủ mẫu" mà ngay cả Yana cũng không chọc nổi.
Liễu Bình nghĩ đi nghĩ lại, biểu lộ cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Tuyệt đối không thể thua!
Một khi mình bị thua, không chỉ Yana sẽ chết, ngay cả mình cũng không còn đường sống.
Lúc này, ông lão kia đưa tay xẹt qua, sương mù xám lập tức khép lại, đầu lâu của quái vật khổng lồ biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.
Ông lão rút một tấm thẻ bài từ trong hư không ra, đặt trên mặt đất.
"Công việc thanh lý đã hoàn thành, có thể di chuyển nhân khẩu tiến vào chiếm đóng." Ông lão thầm thì.
Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, chui vào trong lòng đất.
Ầm ầm ầm ầm...
Mặt đất vỡ ra.
Một đường hầm đi sâu vào lòng đất xuất hiện trước mặt ba người.
Cũng không lâu lắm, một đoàn tàu từ trong đường hầm lái tới, chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Không ít người từ trong xe đi ra, dựa theo bậc thang bò lên mặt đất.
"Nơi này là nơi chúng ta sẽ sinh sống sao?"
"Mặc dù hơi rách nát..."
"Thế nhưng vẫn là một địa phương an toàn."
"Quá tốt rồi."
Những người này liên tục bàn luận.
Liễu Bình nhìn lướt qua, thấy được ở nơi này có khoảng hơn hai trăm người, đều là người rất bình thường.
Có mấy người mặc đồng phục đi tới trước mặt ông lão, hành lễ nói: "Đại nhân."
"Ừ, không cần phải để ý tới chúng ta, nhanh đi thu xếp nhân khẩu đi, ngày mai hãy bắt đầu trồng trọt, nếu không lổ hổng lương thực của vùng này sẽ tiếp tục mở rộng." Ông lão nói.
"Rõ!"
Mấy người lên tiếng rồi dẫn những người kia đi về khu vực trung tâm của thôn xóm.
Ông lão xoay người, nói với Liễu Bình cùng Libertas: "Thứ được gọi là lương thực, là cây trồng có thể duy trì hình thái linh hồn bên trong Vĩnh Dạ, nếu như chúng ta không ăn những lương thực này, cũng chỉ có thể thông qua việc ngủ say để đảm bảo linh hồn bản thân có thể bình yên tồn tại... thế nhưng nhân tộc rất yếu ớt, nếu rơi vào trạng thái ngủ say, sẽ không còn thủ đoạn tự vệ nào nữa cả."
Libertas hỏi: "Những người vừa rồi là sao vậy?"
"Bọn họ là người chết bình thường, phụ trách trồng trọt lương thực, dùng loại lao động này đổi lấy sự che chở của đế quốc." Ông lão nói.
Libertas nói: "Thế nhưng bên ngoài thôn xóm có một con quái vật..."
Ông lão ngắt lời hắn ta, nói: "Khắp nơi trong Vĩnh Dạ đều là quái vật, cái tên vừa rồi đã hơn một ngàn năm mới phun ra một luồng khí... đối với người bình thường mà nói, nơi này đã là nơi cực kỳ an toàn."
"Những người như chúng ta phụ trách chiến đấu với quái vật, có phải là vậy hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Nói ngắn gọn thì chính là như vậy." Ông lão nói.
"Kẻ địch có thực lực như thế nào?" Liễu Bình lại hỏi.
"Mấy trăm năm trước, đế quốc đánh bại vô số quái vật, chiếm lĩnh diện tích cực lớn, thế nhưng vào giờ phút cuối cùng, lại không cẩn thận quấy rầy một con quái vật đang ngủ say, cái tên đó cực kỳ lợi hại... suýt nữa thì đế quốc chúng ta bị diệt quốc." Ông lão nói.
"Kẻ địch có được tính chất không thể dự đoán." Liễu Bình bình luận.
"Đúng, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể chiến thắng hãy nhanh chóng mà giết chết, cũng có một vài quái vật, ngươi không thể biết được nó còn có hậu chiêu nào hay không." Ông lão dặn dò.
"Cám ơn ngài đã nhắc nhở." Liễu Bình nói.
Libertas im lặng một lát, thở dài nói: "Sớm biết sau khi chết lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, khi trước ta nên chịu thua thằng nhãi kia mới đúng."
Ông lão mỉm cười, nói: "Đi thôi, chúng ta nên trở về, phân phối vật chất cùng nơi ở cho các ngươi."
Ông ta rút ra một tấm thẻ bài từ hư không, thầm thì: "Người trở về, Liễu Bình, Libertas."
Hai luồng sáng từ trên thẻ bài bắn ra, bao phủ Liễu Bình cùng Libertas, vọt thẳng lên trời, rơi về phía giữa sườn núi bên ngoài thôn xóm.
Nơi này đã có một vài người mặc đồng phục chờ đợi bọn họ.
…
Trên vùng hoang dã tối tăm.
Toàn bộ Nhân Gian giới đã rời đi, chỉ để lại một cái hố to cực sâu.
Một người đàn ông mặc bộ áo giáp hoa lệ nằm tại đáy hố, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, giống như đang rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng vậy.
Bỗng nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai hắn ta:
"Aldrich."
Người này bỗng mở mắt ra.
Hắn ta ngồi dậy, thở dốc một lát, dần dần nhớ lại mọi thứ.
"Ta... chết rồi?"
Trên mặt hắn ta vẫn lộ ra vẻ khó tin.
Cô gái tóc đỏ kia, chỉ nói một câu, mình lại chết mất?
Bên tai.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Aldrich, ngươi tỉnh rồi."
Người này vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Chủ mẫu, ta đã tỉnh, thế nhưng ta không nghĩ tới lại gặp phải tồn tại mạnh mẽ như vậy, chỉ một câu đã làm cho ta rơi vào trong Vĩnh Dạ."
Giọng nữ kia nói: "Đúng thế... thế nhưng Đăng Thần chiến giữa ngươi và Yana, vẫn còn tiếp tục."
Người này mừng rỡ, vội vàng leo ra khỏi hố, nhìn về phía Đăng Thần đài.
Trên bình nguyên hắc ám mênh mông vô bờ.
Đăng Thần đài đã biến mất không thấy.
Giọng nữ vang lên lần nữa:
"Aldrich, đối phương đã trốn mất, trốn vào chỗ sâu trong Vĩnh Dạ, đó là khu vực mà chúng ta không thể đi tới... thế nhưng ta vẫn còn một phương pháp, còn phải xem ngươi có nguyện ý dùng hay không."
Aldrich nói: "Mời chủ mẫu cứ nói, ta sẽ làm theo lời ngài."
"Ừ, rất tốt, trong bộ bài của ngươi, ta đã đặt vào một thẻ bài màu đen viền vàng, ngươi sử dụng nó đi." Giọng nữ nói.
"Vâng." Aldrich nói.
Hắn ta đưa tay rút bài từ trong hư không, rất nhanh đã rút tấm thẻ màu đen viền vàng kia ra.
Trên tấm thẻ bài có vẽ một chiếc đồng hồ bỏ túi khổng lồ, ở khu vực giữa kim giờ và kim phút trong đồng hồ bỏ túi, là một đám người lít nha lít nhít.
Những người này bị trói chặt, không thể động đậy, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Chuông tang nhân quả Tế Hồn." Aldrich kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tấm thẻ này đã đủ quý giá, bắt đầu đi, giết chết Yana, thuận tiện giết luôn thằng nhãi kia đi, để giải mối hận trong lòng ta." Giọng nữ nói.
Aldrich bật cười, nói: "Sử dụng!"
Trên thẻ bài, phía trên chiếc đồng hồ bỏ túi có một chiếc nắp đồng hồ phủ đầy gai nhọn xuất hiện.
Nó hạ xuống, đóng kín toàn bộ đồng hồ bỏ túi.
Vô số tiếng kêu thảm thiết hỗn hợp dòng máu đỏ tươi, thuận theo khe hở đồng hồ bỏ túi mà chảy ra ngoài.
Ầm!
Tấm thẻ bài này biến mất.
...