Chương 244: Ma quỷ xuất hiện!
Từng chiếc cửa sổ liên tiếp đóng lại, các học sinh đang quan sát vội vàng giải tán.
Liễu Bình cũng đóng cửa sổ lại, nằm trên giường của mình.
Libertas đẩy cửa tiến vào, hưng phấn nói: "Ta nhìn thấy."
"Ngươi thấy cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Tại phòng tắm có thể thấy được tình hình tại sân thượng ký túc xá đối diện, mấy người chúng ta đều thấy được một ma quỷ!" Libertas nói.
"Cái gì? Làm sao mà ma quỷ lại chạy tới địa bàn loài người chúng ta?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Hình như là nó tới thăm dò chuyện gì đó, kết quả vừa mới ra tay đã bị một loại lực lượng nào đó giết chết." Libertas nói.
Liễu Bình thở phào một hơi, nói với vẻ may mắn: "Xem ra nơi này của chúng ta cũng coi như an toàn."
"Cũng không an toàn, vừa rồi khi ta đi tắm, gặp mặt mấy người của lớp Hung đồ, bọn họ cũng đang nói về chuyện này." Libertas nói.
"Bọn họ nói thế nào?" Liễu Bình hỏi với vẻ hào hứng.
Libertas nói nhỏ: "Phía tây của Đế quốc có một thế lực của ma quỷ, bọn chúng vẫn luôn muốn chinh phục nhân tộc... giống như ở trong Luyện Ngục vậy."
Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, thở dài nói: "Ta còn tưởng kẻ địch trong Vĩnh Dạ chỉ có quái vật, ai mà ngờ chúng ta vẫn phải đối mặt với ma quỷ."
Liễu Bình không nói chuyện.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn:
[Thông qua ăn cùng nghỉ ngơi, hồn lực của ngươi đã khôi phục được một điểm.]
[Hồn lực hiện tại: 3/10.]
[Nhắc nhở: Mọi công kích cùng phòng ngự, thậm chí là mọi lực lượng, cũng đều do Hồn lực điều động.]
Liễu Bình trở nên trầm tư.
Phóng ra Thánh Ngâm thuật một lần, cần tiêu hao một điểm Hồn lực.
Lúc đầu, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là ba điểm.
Nói cách khác, trong một trận chiến, mình chỉ có thể phóng ba lần Thánh Ngâm thuật.
Thế nhưng hiện tại, hạn mức Hồn lực cao nhất của mình là mười điểm.
Cũng tương đương với việc, trong một trận đấu, mình có thể sử dụng mười lần Thánh Ngâm thuật!
Ánh mắt Liễu Bình hoi chuyển, lại rơi vào Giao diện Anh Linh trong hư không.
Hóa ra, "Anh linh che chở" lại mạnh như vậy?
Hắn ngẫm nghĩ, đứng dậy cởi cả áo khoác lẫn giày ra, lại nằm trên giường, đắp kín chăn.
"Hiện tại còn sớm như vậy, ngươi đã ngủ rồi sao?" Libertas nói với vẻ kinh ngạc.
"Ban ngày chiến đấu lâu như vậy rồi, ta mệt lắm, ngủ ngon." Liễu Bình nói.
Hắn nói xong lập tức nhắm mắt lại.
Tình thế hiện tại quá kỳ quái, ngay cả ma quỷ cũng xuất hiện.
Xem ra mình cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, làm cho Hồn lực đạt được khôi phục với tốc độ nhanh nhất.
Như vậy, nếu phát sinh những tình huống bất ngờ, mình cũng có thể ung dung hơn chút.
Mấy phút sau.
Tiếng hô hấp đều đều truyền ra từ giường Liễu Bình.
Libertas nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Càng ngày càng nhiều binh sĩ xuất hiện trên bãi tập, mỗi khi bọn họ tập trung thành đội ngũ, lập tức bị điều động đi ra ngoài, tìm kiếm thứ gì đó.
Bầu không khí khẩn trương cùng nặng nề.
Libertas bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: "Xem ra đêm nay chỉ thích hợp đi ngủ."
Hắn ta cũng tháo giày, nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.
Một lát sau...
Liễu Bình mở mắt ra, lật tay, rút một tấm thẻ bài ra ngoài.
[Thẻ bài Luyện Ngục: Huyết Nhục Thú Khuyển.]
Hắn giấu thẻ bài dưới gối đầu, dùng tâm linh truyền tin:
"Hỏa Nha, ngươi không cần đi ra, thế nhưng phải canh gác giúp ta, rõ chưa?"
Con chó có tên Hỏa Nha nói: "Tại sao ta cảm giác bầu trời bên ngoài rất đen? Không phải chúng ta đã tới Vĩnh Dạ rồi chứ?"
"Đây là ban đêm, ngươi không thấy ta đang ngủ sao?" Liễu Bình nói.
"Cũng đúng..." Hỏa Nha bừng tỉnh, nói: "Khi nào ngươi giới thiệu ta với Thần linh, rồng cùng giống loài thần kỳ giết không chết bên cạnh ngươi?"
"Bọn họ đều ngủ cả rồi... tuổi tác của ngươi còn rất nhỏ, thực lực cũng kém cỏi, trước mắt vì bảo vệ ngươi, ta chỉ để ngươi phụ trách canh gác ban đêm mà thôi, tạm thời không gặp được bọn họ, chờ sau hãy nói đi." Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế, không nghĩ tới ngươi vẫn là một người yêu chó... ta thật cảm động." Hỏa Nha nói.
"Yên tâm, ta cam đoan tốc độ trưởng thành của ngươi sẽ càng nhanh hơn." Liễu Bình nói.
"Ừ, ngươi yên tâm ngủ đi, nếu như có biến, ta sẽ kêu gọi ngươi ngay lập tức, nếu như tình huống quá khẩn cấp, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi một lát." Hỏa Nha nói.
"Nhờ ngươi đó."
Liễu Bình nói xong, lập tức tiến vào mộng đẹp.
Hắn cũng thật sự buồn ngủ.
Dù sao chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hôm nay đã chiến đấu cả ngày rồi, kể cả thể chất lẫn tinh thần đều đã rất mệt mỏi.
...
Sáng ngày hôm sau.
Liễu Bình mở mắt ra, đã thấy từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên trần nhà:
[Ngươi đã nghỉ ngơi đầy đủ.]
[Hồn lực của ngươi đã được bổ sung.]
[Hồn lực hiện tại là: 9/10.]
Liễu Bình đưa tay xuống gối sờ soạng, thu hồi thẻ bài: Huyết Nhục Thú Khuyển trở về hư không, lúc này mới ngồi dậy, duỗi lưng, nhìn về phía giường bên cạnh.
Libertas vẫn còn đang ngủ say.
Liễu Bình lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trên quảng trường nhỏ, vài con ma quỷ có hình thù dữ tượn bị trói gô trên mặt đất.
"Hành hình!"
Ông lão đứng một bên cao giọng quát.
Từng binh lính mặc giáp toàn thân tiến tới, rút kiếm ra, cùng nhau vung lên.
Đầu đám ma quỷ rớt xuống.
…
Khi ăn bữa sáng, mọi thứ đều rất bình thường.
Tiền Võ Chu dẫn theo bảy tám thiếu niên, ngồi trong một góc phòng ăn, cũng không có ý tới trêu chọc gì ai.
Hắn ta đã trở thành thủ lĩnh của đoàn đội nhỏ kia rồi.
Liễu Bình vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nhìn về phía hư không.
Không bao lâu.
Từng hàng chữ nhỏ yên lặng hiện lên.
[Đã qua mười hai giờ.]
[Đã có thể sử dụng 'Anh linh che chở' một lần nữa.]
"Sử dụng." Liễu Bình âm thầm nói.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Lựa chọn Anh linh một cách ngẫu nhiên, người được chọn là: Andrea (đang ngủ say).]
[Thỏa mãn điều kiện đặc biệt sau, có thể rút ra một năng lực hệ thần bí biến chủng từ trên người Andrea, cũng có thể sử dụng một lần.]
[Điều kiện rút ra: Làm cho người đồng lứa có năng lực đặc biệt nhất tại phụ cận, trở thành đồng đội của ngươi.]
[Long tộc chưa từng đồng hành với người bình thường.]