Chương 259: Tiền công
Lục Long lên tiếng nói: "Các vị, xin hãy ngồi vững, một lần phục vụ miễn phí cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử bắt đầu, nó không chỉ không thu lấy bất kỳ tài sản nào cả, lại còn lãng phí thời gian của một Long tộc vì các ngươi nữa."
"Đừng nói nhảm." Andrea đá nó một cước.
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi." Lục Long hậm hực nói.
Lục Long bước nhanh tới, chạy nhanh trong núi, tốc độ nhanh như sấm sét.
Vì tiết kiệm thời gian, ngay cả đường lượn vòng Lục Long cũng không muốn đi, gặp nước thì đạp nước mà qua, gặp sườn núi thì bay thẳng lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Rất nhiều lần đám người suýt nữa bị quăng xuống, thế nhưng tốc độ nhanh như điện chớp này, cũng có được chỗ tốt...
Bọn họ vượt núi với tốc độ rất nhanh.
Dọc theo đường núi gập ghềnh chạy với tốc độ cao, chỉ nửa giờ mà thôi, đã có thể thấy được một tòa thành trì hùng vĩ tận cuối chân trời.
"Cẩn thận!" Hoa Tình Không nói.
Phía trước là một tòa trạm gác.
Mấy thi thể của binh lính Nhân tộc bị vứt trên mặt đất, thay vào đó, là một đám ma quỷ võ trang đầy đủ.
Tốc độ Lục Long cũng không giảm, lao thẳng về phía trạm gác, còn lẩm bẩm:
"Đám ma quỷ đáng ghét, các ngươi không thấy được ta, không nhìn thấy ta!"
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Các ngươi bị 'Tự Nhiên Long Linh chú - Ẩn' ảnh hưởng, biến mất khỏi tầm mắt đám ma quỷ kia.]
Liễu Bình nhìn về phía đám ma quỷ, thì thấy bọn nó đúng là không thấy được Lục Long xuất hiện.
"Đều chú ý vào, đừng để bất cứ con người nào đi qua nơi này!"
Một thủ lĩnh đám ma quỷ quát.
Đám ma quỷ nghiêm túc lên, tiếp tục tuần tra bốn phía.
Lúc này, Lục Long đã đi tới trước mặt bọn chúng.
Thậm chí Lục Long còn cố ý hãm tốc độ lại, chậm rãi bước qua người đám ma quỷ này.
Đám người ngừng thở, thế nhưng đám ma quỷ kia lại không phản ứng chút nào cả.
"Ha ha, lần sử dụng chú ngữ cấp cao này, đã tiêu hao không ít tinh lực của ta đó, Andrea." Lục Long khoe khoang nói.
Andrea ngáp một cái, cố gắng không đi ngủ, cũng không trả lời.
Đôi mắt Lục Long lại trợn lớn hơn.
"Andrea... ngươi đang làm gì đó?" Nó nói khẽ.
Andrea bỗng mở to hai mắt, quát: "Ngu xuẩn, ngươi định làm gì? Chạy mau!"
"Ha ha, được được, ta còn tưởng ngươi không để ý tới ta nữa chứ." Lục Long cười làm lành nói.
Nó lại tăng tốc độ, dọc theo đường núi, chạy xuống chân núi.
Andrea lại dựa vào người Liễu Bình một lần nữa.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, vỗ vỗ lưng Lục Long, nói: "Thực ra ta cũng không muốn ngươi đi một chuyến tay không, ta đoán tri thức cũng là một loại tài sản, mà lại là loại cao cấp nữa."
"Đương nhiên, những tri thức bình thường, đều là rác rưởi vô giá; thế nhưng khi tri thức đạt tới độ cao nhất định, nó lại biến thành bảo vật vô giá." Lục Long nói tiếp.
"Mặc dù tạm thời ta không có tiền tài, thế nhưng ta biết không ít bí mật cùng tri thức của Nhân tộc." Liễu Bình nói.
Lục Long cảm thấy hứng thú, hỏi: "Khi ngươi còn sống thì ngươi làm cái gì?"
"Ta là một người giải đề."
"Người giải đề? Còn có loại nghề nghiệp này sao?"
"Đúng, chuyên môn giải đáp nan đề tồn tại trong các loại tri thức, nếu như ngươi có vấn đề nào đó có liên quan tới văn minh nhân loại, ta có thể giải đề giúp ngươi, coi như đó là tiền công của ngươi."
"Tiền công!" Lục Long bỗng phấn chấn, cao giọng nói: "Ngươi có thể nói đùa với ta tại các vấn đề khác,, thậm chí đùa giỡn tình cảm của ta cũng không sao cả, thế nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt ta trong chuyện tiền công được, rõ chưa? Nếu không ngay cả Andrea đều không thể cứu được ngươi!"
"Ta là một người giải đề chuyên nghiệp." Liễu Bình cười nói.
Lục Long ngẫm nghĩ, nói ra: "Rất tốt, tâm linh lẫn thân thể của ngươi đều rất bình tĩnh, xem ra không phải là lời nói dối... hơn nữa, ngươi còn được Andrea công nhận, chắc hẳn cũng có tài năng, để ta nghĩ lại, xem xem cần hỏi vấn đề nào để thu hoạch được tiền công ta nên có đây."
Ánh mắt của Lục Long không còn đặt trên người Andrea nữa, mà rơi vào trầm tư.
Nó vẫn đang chạy rất nhanh trên đường núi gập ghềnh.
Một lúc lâu sau...
Lục Long nói: "Đây là một vấn đề rất khó khăn, lại đúng lúc có liên quan tới Nhân tộc các ngươi, số tiền thưởng của nó hoàn toàn xứng với thân phận cao quý của ta."
"Ngươi nói đi." Liễu Bình nói.
"Chỉ bằng vào vấn đề này, cũng có thể đại diện cho giá trị vô tận, chúng ta nói chuyện riêng đi." Lục Long nói.
Nó kết nối tâm linh cảm ứng với Liễu Bình:
"Trong truyền thuyết chúng thần Luyện Ngục đã đánh chặn thế giới bên trong Vĩnh Dạ, tự mở màn kịch hắc ám, dùng để sàng chọn chúng sinh có tiềm lực làm nô lệ..."
Nói tới nửa câu, nó dừng lại.
Hiển nhiên, nó còn muốn thăm dò Liễu Bình.
"Ta biết chuyện này, ngươi muốn hỏi cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Có một vài nô lệ, sẽ tỉnh lại từ trong vở kịch hắc ám này, mà hết lần này tới lần khác trên người bọn họ đều có nhân quả cực mạnh, không thể giết chết một cách dễ dàng được, nếu không sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cho nên chúng thần đã ném những người này tới một nơi, cũng vì vậy mà bảo trì việc im miệng không tiết lộ, cho nên ta vẫn không thể tìm ra lối vào nơi đó, ta cần biết tên của nơi đó... nơi đó có tên là gì?" Lục Long hỏi.
Liễu Bình hơi do dự.
Có nên nói cho nó biết hay không?
Nếu nói cho nó biết, nó lại tìm được tới đó, có thể làm cho tương lai xuất hiện biến đổi gì hay không?
Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng thấy trong ngực có gì đó đang động.
Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.
Một tấm thẻ bài xuất hiện trong ngực hắn, trên thẻ bài hiện lên một hàng chữ:
"Nói cho nó biết."
Nham thạch không tồn tại!
Là tấm thẻ bài này!
Nó đại biểu cho tồn tại vĩ đại hoàn toàn do ngôi sao tạo thành, giấu tại chỗ sâu trong ngục giam.
Đã như vậy...
"Ngươi nghe cho kỹ, nơi đó gọi là 'Ngục giam lâm thời của người vô dụng'." Liễu Bình thản nhiên nói.
Lục Long cười ha hả, luôn miệng nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Đây là bí mật chỉ chúng thần mới biết, ngày hôm nay ta lại biết tới tên của nó rồi."
Thân hình nó run lên, từ trên đường núi bay lên giữa không trung.
"Tại sao lại bay lên trời?" Hoa Tình Không hỏi.
"Không cần lo lắng, không có bất cứ ma quỷ nào có thể phát hiện ra ta cả, hiện tại ta cần phải đưa các ngươi tới thành thị bên kia ngay lập tức, ta đã không chờ nổi muốn đi làm một chuyện khác." Lục Long nói.
Nó dùng một phương thức bình ổn lại nhanh chóng, bay về phía tòa thành thị bên kia.