Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 266: Thẻ lên cấp

Chương 266: Thẻ lên cấp
Khi Liễu Bình vừa cầm tới tấm thẻ bài này, đã nghĩ tới sẽ làm như vậy rồi.
Nửa năm qua.
Hắn vẫn luôn lợi dụng tấm thẻ bài này, nghĩ cách đánh thức Triệu Thiền Y.
Triệu Thiền Y chính là Yêu vương, nàng biết được vô số yêu thuật, năm đó chỉ có một thân một mình cũng dám thăm dò chân tướng của vở kịch hắc ám.
Hiện tại nàng đã được thẻ bài hóa, lại còn có lực lượng hệ thần bí gia trì.
Chỉ cần nàng tỉnh lại...
Rất nhiều chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều, có thể giải quyết rất dễ dàng.
Cho nên nửa năm qua, Liễu Bình chưa từng triệu hồi Danh Sách chiến tranh của đế quốc, mà là cống hiến tất cả lực lượng của mình cho Triệu Thiền Y.
Hiện tại, nàng cũng sắp tỉnh lại rồi.
"Để ta nghĩ lại xem nào..."
Liễu Bình duỗi lưng, tiện tay thu hồi thẻ bài vào trong hư không.
"Nếu Triệu Thiền Y tỉnh lại, có lẽ ta cần nghĩ cách tăng lên cấp bậc của bản thân mình..."
"Thế nhưng nếu làm như vậy, Yana cùng Andrea có tức giận hay không?"
"Dù sao ta chỉ đánh thức Triệu Thiền Y, rồi ngừng cống hiến lực lượng, các nàng có suy nghĩ nhiều hay không đây? Cảm thấy ta không coi trọng các nàng?"
"Ừm... khó mà nói... có thể lắm chứ..."
"Hay là tiếp tục ở lại thư viện, đợi tới khi đánh thức cả Andrea cùng Yana, rồi mới tăng lên cấp bậc của mình?"
Liễu Bình chống má, cảm thấy thấp thỏm không yên.

Keng keng keng...
Từng tiếng chuông vang lên.
Liễu Bình đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi lưng một cái.
Tiếng chuông reo vang mang ý nghĩa công việc ngày hôm nay của mình đã kết thúc, mình có thể tan việc.
Cửa bị đẩy ra.
Một ông lão đi vào thư viện, mỉm cười hỏi: "Thế nào, vừa tan tầm đã vội vã đi hẹn hò rồi sao?"
"Ồ, thầy Ted, thầy đã tới rồi sao?" Liễu Bình vội vàng chào hỏi.
Ông lão này, chính là người phụ trách lớp Anh niên tảo thệ khi trước của mình.
Ông ta là một học giả lịch sử tự nhiên.
Sau khi thành Sương Phong bị công phá, ông ta cũng trở về Hoàng thành.
Liễu Bình có thể làm việc trong thư viện, cũng may nhờ có ông ấy mới có thể thành công.
"Đúng vậy, vừa rồi ta thấy Tiêu Mộng La ở bên ngoài, cho nên biết trò còn không tan tầm." Thầy giáo Ted nói.
"Ha ha."
Liễu Bình đang định nói cái gì đó, lại thấy một nhân viên quản lý khác chuẩn bị giao ban với mình đi tới, lập tức nhường đường.
"Thầy Ted, thầy có rảnh không? Hay là đi cùng chúng ta luôn?" Liễu Bình mời nói.
"Không cần, ta chỉ tới thăm trò một lát mà thôi... à đúng rồi, trong thư viện Hoàng gia, có bao nhiêu quyển sách loại lịch sử vậy?" Ted hỏi.
"Hơn mười hai ngàn cuốn sách, được phân chia làm mười hai loại, ghi chép hơn ba ngàn năm lịch sử." Liễu Bình nói.
"Còn nhân vật truyền kỳ thì sao?"
"Bảy trăm ba mươi lăm quyển."
"Ồ, vậy những quyển sách liên quan tới những chủng tộc ngủ say bên trong Vĩnh Dạ đây?"
"Hơn ba trăm năm mươi ngàn quyển, chỉ ghi chép liên quan tới những chủng tộc ngủ say xung quanh đế quốc, nơi xa hơn không có thăm dò lẫn ghi chép."
"Có bao nhiêu quyển sách về chức nghiệp của loài người?"
"Năm quyển, mỗi quyển đều có hai ngàn bản sao."
"Trò đều đọc hết những quyển sách này rồi sao?"
"Đã từng đọc qua."
"Liễu Bình, mặc dù cấp bậc thẻ bài của trò vẫn luôn không tăng lên, thế nhưng ở phương diện tri thức, trò đã làm được rất tốt."
Ted liếc mắt ra hiệu hắn, sau đó đi vào trong thư viện.
Liễu Bình ngẩn ra, rồi đi theo sau ông ta.
Hai người đi tới nơi sâu trong thư viện.
Ted dừng bước lại, đưa một phong thư cho Liễu Bình, nói nhỏ:
"Ta sắp đi tới Bắc Cương của Đế quốc để điều tra tình huống, nghe nói nơi đó có chủng tộc ngủ say mới được phát hiện... bức thư này là do ta viết trước khi đi, trò cầm lấy đi."
Liễu Bình nhận phong thư này.
Trên phong thư có một dấu niêm phong hình huy hiệu màu đen, bên trong nặng trĩu, cũng không biết có những thứ gì.
"Thầy Ted, đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi luôn.
"Một phong thư giới thiệu, ngày mai trò nhín chút thời gian, đi tới số 21 đường Phù Đăng, giao bức thư này cho chủ nhân nơi đó là được." Ted nói.
Không đợi Liễu Bình đặt câu hỏi, ông ta nói tiếp: "Trừ ta ra, còn có rất nhiều người cũng khát vọng tri thức, trong mỗi lĩnh vực chuyên môn của mình thì bọn họ đều lấy được thành tựu không nhỏ, được mọi người gọi là học giả lịch sử tự nhiên... thực ra đối với những người này mà nói, chia sẻ tri thức là chuyện hỗ trợ cùng có lợi... ta đoán trò cũng muốn gia nhập vào nơi này."
Liễu Bình lập tức nói: "Tri thức là vô giá, đương nhiên là ta rất muốn."
"Rất tốt, ta không nhìn lầm trò." Ted hài lòng nói.
"Cám ơn thầy đã cho ta cơ hội này." Liễu Bình nói với vẻ biết ơn.
"Trò không cần cám ơn ta, chủ yếu là trò cũng đã đạt tới trình độ này, trên phương diện tích lũy tri thức hay là nghiên cứu sự vật, trò đều rất không tệ."
Ted vỗ vai hắn, nói: "Hiện tại, đi hẹn hò đi, lão già ta đây còn muốn tìm những ông bạn già kia ống một chén, cũng nói tới chuyện của trò cho bọn họ trước."
Ông ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.
Liễu Bình đứng im tại chỗ một lúc.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:
[Ngươi thu được một phong thư.]
[Bản Danh Sách quan sát quy luật phát triển của sự vật, đã có thể hiểu được, phong thư này đại biểu cho một cái danh hiệu...]
[Danh hiệu: Học giả lịch sử tự nhiên.]
[Nếu như ngươi có thể thông qua thử thách tương ứng, cũng có thể thuyết phục đám người rất có trí tuệ kia trong những năm tháng tương lai, ngươi sẽ thu hoạch được danh hiệu 'Học giả lịch sử tự nhiên'.]
[Cố gắng lên!]
Liễu Bình không nghĩ nhiều nữa, trân trọng cất lá thư này vào, sau đó mới rời khỏi thư viện.
Khi đi ra ngoài thư viện, trời bắt đầu mưa.
Tiêu Mộng La đứng tại đài phun nước đối diện thư viện, trên tay nâng một chiếc ô, thấy Liễu Bình đi ra, thì tới đón, cười nói:
"Bận bịu cả ngày rồi, có thấy mệt không?"
"Cũng bình thường, cô thì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Giáo viên nói độ hoàn thành nhiệm vụ của ta không tốt, rất nhiều thứ nên thu thập lại không thu thập đủ, hừ!" Tiêu Mộng La khó chịu nói.
"Vậy thì cô đã thu thập đủ số lượng chưa?" Liễu Bình cười hỏi.
"Rõ ràng ta đã thu thập đủ số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu rồi, thế nhưng giáo viên lại nói ý thức nguy cơ của ta không cao, đáng lẽ phải thu thập thêm nhiều nữa." Tiêu Mộng La nói.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để tâm."
"Thế nhưng giáo viên trừ điểm của ta."
"Cho giáo viên trừ đi, về sau nhớ kỹ thu thập nhiều hơn là được."
"Được, ta nghe anh."
Hai người đang nói chuyện, đã thấy một người che ô chầm chậm đi lại tromg cơn mưa lớn, dần dần bước tới gần bọn họ.
"Đi nơi nào?" Liễu Bình hỏi.
"Phía sau học viện, chỗ cũ, ta đã đặt trước rồi." Libertas nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất