Chương 267: Có khó khăn
Ba người dọc theo đường nhỏ trong sân trường đi thẳng về phía sau học viện, đi tới quán ăn nhỏ mà bọn họ thường xuyên tụ tập.
"Ông chủ..."
Giọng nói Libertas bỗng im bặt đi.
Trong tiệm cơm có một người mặc quân phục, bệ vệ ngồi tại đó, đang quan sát bọn họ từ trên xuống dưới.
"Liễu Bình, Libertas, Tiêu Mộng La, đã lâu không gặp." Người này nói.
"Tiền Võ Chu? Tại sao ngươi lại tới đây?" Libertas trầm giọng hỏi.
"Ta tới thăm các ngươi mà thôi, thuận tiện nói ra một vài điều đã ẩn giấu trong lòng ta từ lâu." Tiền Võ Chu nói.
Hắn ta vẫn ngồi im, xung quanh lại hiện lên một khung chữ nhật hư ảo, phía trên còn có một con số rõ ràng:
"8."
Thẻ bài cấp tám.
Tiền Võ Chu đã lên tới cấp tám!
"Libertas, chắc hẳn ngươi là cấp năm, Tiêu Mộng La là cấp sáu, mà thực lực của ta tăng lên cực nhanh, sớm đã vượt xa các ngươi rồi, về phần cái tên Liễu Bình kia..."
Tiền Võ Chu lộ ra nụ cười khinh thường.
Libertas tức giận nói: "Ngươi đừng có quá đáng!"
Liễu Bình ngăn Libertas lại, mỉm cười, nói: "Đúng vậy, Tiền Võ Chu, ta vẫn cấp hai, ngươi là nhất, nhất ngươi rồi, còn có chuyện gì nữa không?"
"Sớm biết ngươi là loại người này, lúc đầu ta tội gì phải tranh đấu với ngươi chứ?" Tiền Võ Chu nhìn chằm chằm hắn, nói với vẻ đùa cợt.
"Hiện tại ngươi từ bỏ cũng được... ngươi từ bỏ sao?" Liễu Bình hỏi.
Tiền Võ Chu há miệng, nửa ngày sau mới hừ lạnh, nói: "Ta đã sớm không thèm tranh đấu với ngươi nữa rồi."
"Thật sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên là thật." Tiền Võ Chu nói.
"Tốt, nhường chút, chúng ta muốn vào ăn cơm." Liễu Bình nói.
"Ta đã bao hết tiệm này rồi." Tiền Võ Chu nói.
Mấy người nhìn về phía chủ quán cơm.
Ông chủ nói với vẻ áy náy: "Hắn ta đúng là đã bao hết quán này, các vị, hôm khác lại tới ăn vậy."
"Không sao..." Liễu Bình mỉm cười, nói với Tiền Võ Chu: "Có mấy món ăn tại nhà này cũng không tệ lắm, ngươi ăn từ từ thôi, chúng ta đi sang nhà khác."
Nói xong, dẫn theo hai người dự định rời đi.
"Liễu Bình!"
Tiền Võ Chu bỗng quát lớn.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Liễu Bình hỏi.
"Khi trước lúc ma quỷ tàn sát thành thị, ngươi trốn ở bên đường, đối với chúng ta lại thấy chết không cứu, ta vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này." Tiền Võ Chu gằn từng từ nói.
Tiêu Mộng La bỗng rút trường cung ra, đặt mũi tên trên dây cung rồi kéo căng, nhắm thẳng Tiền Võ Chu, nói:
"Đủ rồi! Khi đó ngươi cố ý ném chiếc rìu dính đầy máu tươi của ma quỷ về phía Liễu Bình, hiện tại lại còn mặt mũi dám tới tìm hắn phiền phức sao, tiểu nhân hèn hạ!"
Tiền Võ Chu nhìn mũi tên, sắc mặt dần dần biến đổi.
Hắn ta đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Mộng La, nói: "Ngươi dám ra tay với ta?"
Tại xung quanh khu vực này, lại có mấy tên thiếu niên mặc quân phục xuất hiện, lao về phía bên này.
"Không cần thiết." Liễu Bình kéo Tiêu Mộng La lại.
Hắn rút một cái còi từ trong túi ra, dùng sức thổi mạnh.
Mấy giây sau...
Mấy người mặc đồng phục, cầm vũ khí trong tay xuất hiện tại góc đường đi.
"y, đây không phải là Liễu Bình sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bọn họ hỏi.
Liễu Bình cười nói: "Có khó khăn, tìm cảnh sát, đây là quy tắc đầu tiên để giữ gìn trật tự trị an."
Con ngươi Tiền Võ Chu co rút lại, không khỏi lùi về sau một bước.
Những người kia đều là cảnh sát thành thị.
Mình vẫn xúi giục mấy người này ra tay, vẫn mong có thể giẫm đối phương tại dưới chân trong ngày hôm nay...
Không nghĩ tới đối phương lại gọi cảnh sát tới!
Liễu Bình chậm rãi lấy chiếc huy chương vàng Đế quốc ra, giơ lên trước mặt đám cảnh sát.
"Chúng ta à, đều là nhân tài trụ cột quốc gia mà tương lai có thể gia nhập Đội thị vệ Hoàng gia, vẫn luôn coi trọng danh dự của bản thân, không muốn gây chuyện thị phi."
"Thế nhưng ở đây lại có người dám bôi nhọ danh dự của ta... chuyện này liên quan tới sự kiện thành thị bị tàn sát năm đó, ta cũng không dám qua loa."
"Vừa lúc tất cả mọi người đều ở nơi đây, muốn điều tra rõ ràng cũng là một chuyện rất đơn giản."
"Các vị cảm thấy thế nào?"
…
Huy chương vàng là một thứ tốt.
Đám cảnh sát cũng là phụ trách quản lý khu vực này, lại bởi vì thường xuyên gặp mặt Liễu Bình, cho nên cũng sớm biết gốc biết rễ hắn rồi.
"Liễu Bình, ngươi lại gây chuyện."
Một cảnh sát cười nói.
"Ta đâu có gây chuyện, các ngươi cũng biết mà, lần nào cũng đều là người khác tìm ta gây chuyện." Liễu Bình nói.
"Ha ha, ai bảo bên người ngươi lúc nào cũng có hai nữ sinh, mà lại đều xuất sắc như vậy chứ." Một cảnh sát khác nói.
"Nếu hôm nay có vị nữ sinh họ Hoa kia ở đây, cũng không tới lượt bọn ta ra mặt."
"Ha ha, nói tới, quan hệ giữa ngươi và các cô gái đấy là như thế nào?"
"Không biết, thế nhưng hắn luôn bị người tìm tới gây phiền phức, ngươi cũng có thể đoán được mà."
Dần dần, không khí bắt đầu trở nên vui vẻ.
"Này, chúng ta đều là đồng đội vào sinh ra tử với nhau, các ngươi cũng đừng trêu đùa các cô nàng này, các cô ấy đều ghi thù rất dai, cẩn thận." Liễu Bình kháng nghị.
"Cho nên các nam sinh lớp lớn hơn đều khó chịu với ngươi... thế nhưng ngươi cũng không thể luôn tìm chúng ta chứ, chuyện này là vấn đề về tình cảm." Cảnh sát cười nói.
"Nhìn xem, thậm chí lần này ngay cả nam sinh trường khác đều nhìn ngươi không vừa mắt nữa kìa." Lại một cảnh sát nói.
"Nghĩ cách tăng lên cấp bậc của mình đi, hoặc là kết hôn cũng được, kết hôn sẽ làm cho rất nhiều người hết hi vọng." Người cảnh sát thứ ba nói.
"Liễu Bình, lần sau ngươi cũng đừng thổi còi, đi kết hôn đi."
Đám cảnh sát cười ha hả.
"Biết, xin hãy duy trì trị an trước đi." Liễu Bình buồn bực nói.
Lúc này, đám cảnh sát mới nhìn về phía Tiền Võ Chu.
Tiền Võ Chu lấy một chiếc huân chương từ trong ngực ra, thản nhiên nói: "Ta cũng có huân huy chương, đây là huân chương Anh dũng của đế quốc, ta nhớ rằng người có được nó, khi thi hành nhiệm vụ, có thể không tiếp nhận tra hỏi, chỉ có quân bộ mới có quyền chất vấn ta."
"Không sai, đúng là vậy, thế nhưng ngươi phải hiểu một điều." Một cảnh sát trung niên nói.
"Hiểu cái gì?" Tiền Võ Chu hỏi.
"Ngươi là quân nhân, lại tới Học viện Hoàng gia phát sinh xung đột với ba người có được huy chương vàng, thật sự là chấp hành nhiệm vụ hay sao?" Cảnh sát trung niên hỏi.
Tiền Võ Chu chậm rãi cất huân chương đi, ánh mắt đảo quanh Liễu Bình, nói:
"Hiện tại ngươi chỉ có thể dựa vào cảnh sát mới có thể bảo vệ bản thân, thế nhưng bọn họ có thể bảo vệ ngươi bao lâu? Gần đây ta đều ở lại trong Đế đô, ngươi nên cẩn thận chút."
Nói xong, hắn ta dẫn theo mấy tên thiếu niên kia rời đi.
Đám cảnh sát cũng không dám ngăn cản.
Đây là chuyện giữa quân đội cùng Học viện Hoàng gia, có trời mới biết có gì hung hiểm ẩn chứa trong đó hay không.
Chỉ cần không thật sự đánh nhau, cũng không cần quan tâm nhiều.
Làm cho chuyện này nhanh chóng chìm xuống mới là kết quả tốt nhất.