Chương 268: "Cứu mạng!"
Tiền Võ Chu vừa đi, đám cảnh sát cũng rời khỏi đây.
Trên đường phố, lại chỉ còn Liễu Bình, Libertas và Tiêu Mộng La.
Bọn họ vẫn đi ăn cơm, nói chuyện thêm một lúc nữa thì Tiêu Mộng La liền rời đi trước.
Liễu Bình và Libertas cùng nhau đi về phía học viện.
"Thực lực của Tiền Võ Chu tăng lên quá nhanh, lần này thì phiền phức rồi..." Libertas nói.
"Ừm, đoạn thời gian này ta sẽ không rời đi học viện, miễn cho hắn ta tìm ta phiền phức." Liễu Bình nói.
"Nói tới, không biết ngươi có chú ý hay không, sát khí trên người Tiêu Mộng La hôm nay lại trở nên nặng hơn."
"Ý của ngươi là, sau khi Tiền Võ Chu xuất hiện?"
"Đúng, ta nghe nói tài hoa của cô ấy được rất nhiều giáo viên công nhận, vẫn luôn có cơ hội có thể tham dự vào một loại thử thách nào đó."
"Ý của ngươi là gì?"
"Ta cảm thấy ngày hôm nay cô ấy sắp tức điên rồi, chưa biết chừng sẽ đi tham dự trận thử thách đó."
"Đi cũng tốt, thực lực tăng lên là chuyện tốt."
Hai người bước vào ký túc xá nam sinh, mở cửa phòng, đi vào trong.
Libertas ngáp một cái, đổ xuống giường, lẩm bẩm nói: "Xem ra ta cũng cần phải liều mạng tăng thực lực lên mới được."
Liễu Bình đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Có gì đó là lạ."
"Hả? Có gì không đúng sao?" Libertas hỏi.
"Ngươi cảm thấy Tiền Võ Chu là một loại người gì?" Liễu Bình hỏi.
Libertas nói: "Hắn ta sao, luôn thể hiện ra mình là một người chính nghĩa nghiêm khắc, thế nhưng lại là một kẻ ham mê quyền lực, đạo đức giả, nham hiểm, giỏi về việc tranh thủ lợi ích, hãm hại người khác."
Liễu Bình nói: "Đúng vậy, cái nhìn của ta cũng giống với ngươi."
Libertas nói: "Tiền Võ Chu nói năm đó hắn ta đã chết vì cứu người, hiện tại xem ra, chắc hẳn hắn ta đã nói dối khi tự giới thiệu trên lớp học... một kẻ như hắn ta, sẽ xả thân cứu người sao?"
"Ngươi nói đúng, khi đám ma quỷ tàn sát người trong thành, vì chạy trốn, hắn ta đã ném chiếc rìu dính đầy máu ma quỷ tới trước mặt ta..."
Liễu Bình không nói tiếp.
Với tính cách của Tiền Võ Chu, sẽ kích động tới tìm mình gây chuyện hay sao?
Hoàn toàn không.
Nếu như nói hắn ta trốn trong một con ngõ nhỏ, chờ đợi phục kích chính mình thì còn có khả năng hơn.
Thế nhưng hắn ta lại lấy ra huân chương Anh dung Đế quốc trước mặt tất cả mọi người.
Điều này đại biểu cho thể diện của quân đội.
Thậm chí có thể nói, là quân đội đã sai phái người tới chấp hành nhiệm vụ tại Học viện Hoàng gia.
Quân đội muốn làm gì?
Quân đội tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy, lại chuyên môn sai phái người tới khiêu khích Học viện Hoàng gia.
Bởi vì Cỗ máy chiến tranh Đế quốc là một thứ không có tình cảm, sẽ chỉ tiến hành phân tích và lưu trữ đối với mọi chuyện, một khi nó phát hiện có chuyện có thể uy hiếp tới Hoàng thất, dù cho chỉ bắt được dấu vết để lại nhỏ nhất, máy móc cũng có thể tuyên bố lệnh bắt giữ.
Thậm chí là giết chết bất luận tội.
Cho nên, một khi có chuyện gì đó xảy ra, quân đội cần phải chủ động đứng ra, giải thích rõ ràng cho Hoàng thất.
Sau đó...
Cuộc sống sau này của Tiền Võ Chu - người gây ra chuyện này, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Đã từng chết qua một lần, còn đã bò ra khỏi đống xác chết, một kẻ như Tiền Võ Chu vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không nghĩ tới hay sao?
Coi như hắn ta không nghĩ tới, vậy đám quân nhân đi theo hắn ta thì sao?
Liễu Bình xoay người, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu vậy?" Libertas hỏi.
"Giải sầu một lát, sẽ trở về ngay." Liễu Bình nói.
Hắn bước về phía trước dọc theo hành lang, đứng tại góc rẽ hành lang, mở cửa sổ hướng ra bên ngoài.
Bên ngoài, mưa đã tạnh từ lâu.
Trên đường không có người nào cả.
"Chiến đấu cùng với ta, được chứ?" Liễu Bình nhẹ giọng hỏi.
Hư không cạnh hắn truyền tới một tiếng sủa nhỏ.
Liễu Bình nghe vậy, rút "Nham thạch không tồn tại" từ trong hư không ra ngoài, nói nhỏ:
"Nhớ kỹ mùi trên người tên kia rồi chứ?"
"Nhớ kỹ, mùi của hắn ta rất thúi."
"Ngươi có một giờ, đi tìm hắn ta đi."
"Được."
Không khí xuất hiện gợn sóng.
Thẻ bài trong tay Liễu Bình biến mất không thấy.
Hắn vịn bệ cửa sổ, yên lặng nhìn bóng đêm bên ngoài.
...
Mặc dù trong Vĩnh Dạ không có ban ngày, thế nhưng mọi người vẫn cần một vài công cụ để tính thời gian.
Khắp các nơi trong thành thị đều có đồng hồ được treo tại các kiến trúc công cộng.
Hiện tại, một ngày đã qua, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi.
Yên lặng như tờ.
Trong một con phố âm u ẩm ướt, Tiền Võ Chu mới vừa đi ra từ trong một căn nhà.
Hắn ta kiểm tra tóc, khuôn mặt, quần áo, lại nhìn quần, giày, thậm chí còn cẩn thận quan sát đế giày của mình nữa.
Rất tốt, rất sạch sẽ.
Tiền Võ Chu ngẩng đầu, cất bước chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Dừng lại."
Trong bóng đêm, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Tiền Võ Chu đứng im bất động.
Dưới ánh đèn đường âm u, một người mặc đồng phục cảnh sát đi ra.
Hắn ta cẩn thận cầm một tấm thẻ bài, nhìn chằm chằm Tiền Võ Chu nói: "Vừa rồi ngươi vào tòa nhà kia làm cái gì?"
Tiền Võ Chu cúi đầu cười nói: "Gặp mặt một người bạn mà thôi... ta nghĩ đám các ngươi cũng không phải chó của Liễu Bình chứ, hắn cũng không có năng lực lớn như thế, có thể lấy việc công trả thù riêng..."
"Đúng là hắn không có năng lực lớn như vậy, giơ hai tay ngươi lên, không nên cử động, chậm rãi quay người." Cảnh sát nói.
Tiền Võ Chu không nhúc nhích, lại cười nói: "Nói như vậy, chắc hẳn ngươi là loại cảnh sát bí mật chuyện môn phục vụ cho Hoàng thất, điều tra các loại tin tức tình báo."
"Ngươi không cần biết thân phận của ta là gì, hiện tại, lập tức xoay người lại!" Cảnh sát giơ cao thẻ bài trên tay, nói.
"Ngươi muốn dùng cách nào đối phó ta chứ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta có xung đột với Liễu Bình, lại gặp mặt một người bạn ở nơi này, ngươi đã muốn bắt giữ ta lại sao?" Tiền Võ Chu hỏi.
"Nếu như ngươi không có vấn đề, ta sẽ thả ngươi đi ngay lập tức, hiện tại ngươi cần phải tiếp nhận kiểm tra." Cảnh sát nói.
"Kiểm tra... thì ra là thế, được rồi."
Tiền Võ Chu chậm rãi giơ hai tay lên, dùng một tốc độ chậm chạp để quay người lại.
"Tới đi, sau khi kiểm tra xong, đừng tiếp tục tới làm phiền ta, ta chính là Anh hùng thượng úy của Đế quốc."
"Chúng ta chưa từng làm khó người có thân phận trong sạch."
Cảnh sát dần dần bước tới gần Tiền Võ Chu, tay kia vẫn giơ cao thẻ bài.
Dị biến, xuất hiện...
Trên lầu của tòa nhà bên cạnh bỗng nhiên có tiếng hét chói tai xuất hiện.
"Chết! Đều chết hết!"
"Cứu mạng!"