Chương 269: Không phải người
Sắc mặt cảnh sát biến đổi, chuẩn bị ném tấm thẻ bài trên tay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Tiền Võ Chu biến mất.
Phía sau cảnh sát, một bóng mờ u ám ẩn chứa vô số gương mặt to lớn yên lặng xuất hiện.
Nó vung lên không một tiếng động, ngay lập tức có mấy gương mặt do sương mù hình thành bay ra, cắn trúng tấm thẻ bài vừa mới được ném ra ngoài, rồi cắn xé tấm thẻ bài thành từng mảnh giấy vụn.
Cùng lúc đó, bóng mờ u ám mở rộng vòng tay, nhào về phía tên cảnh sát kia.
"Dùng linh hồn chuộc tội đi."
Bóng mờ u ám nói với giọng khàn khàn.
Ầm...
Trong hư không, một luồng băng sương hội tụ lại, hóa thành một con chó cao hơn một mét, đâm bay cảnh sát ra ngoài.
Lúc này, cảnh sát như vừa tỉnh mộng lại, lập tức rút thẻ nói: "Danh sách chiến tranh! Tình huống khẩn cấp cấp một!"
Bụp!
Thẻ bài bay ra ngoài, hóa thành một tiếng kêu chói tai đủ để đánh thức nửa tòa thành thị.
Bóng hình u ám kia hơi ngừng lại.
"Lại có thứ có thể lừa gạt cảm giác của ta... ta vẫn coi thường các ngươi mà..."
Trong sương mù xám, một móng vuốt sắc bén vươn ra, chỉ thẳng về phía cảnh sát...
Một tiếng vang trầm xuất hiện.
Thân hình cảnh sát vỡ nát, ngã xuống tại chỗ.
"Còn có một nhóc dễ thương nữa, hẳn là Huyết Nhục Thú Khuyển trong Luyện Ngục... Nhóc đáng yêu à, làm cách nào mà ngươi có thể giấu được ta vậy?"
Sương mù xám bỗng chấn động.
Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, từng ngọn lửa từ dưới đất phun ra ngoài, bắt đầu đốt sạch mọi thứ xung quanh rồi hóa thành biển lửa.
Ở một bên khác...
Liễu Bình quát khẽ: "Hủy bỏ chiến đấu!"
Hắn nhanh chóng làm động tác rút về phía hư không, rút ra hai tấm thẻ, cầm trên tay.
Thẻ Kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.
Thẻ sinh vật: Huyết Nhục Thú Khuyển.
Huyết Nhục Thú Khuyển ngồi xổm trên thẻ bài, nhìn về phía Liễu Bình, nói nhỏ: "Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là ta đã chết rồi."
"Ngọn lửa đó là gì? Ta cảm thấy rất không tầm thường." Liễu Bình hỏi.
"Một loại lửa nguyền rủa, nếu nhiễm phải, linh hồn sẽ dần dần tàn lụi, rất hiếm gặp ở trong Luyện Ngục, ta chỉ thấy qua một lần mà thôi." Huyết Nhục Thú Khuyển nói xong, mệt mỏi nằm bò trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.
Liễu Bình thu thẻ bài lại, rơi vào trầm tư.
"Lúc đầu chỉ vì cẩn thận, không nghĩ tới lại là một tên khủng bố như vậy."
"Hắn ta không phải là Tiền Võ Chu."
…
Ngày thứ hai.
Bộ tư lệnh phòng ngự Đế đô.
Một chiếc xe bưu điện chậm rãi dừng tại tại cửa hông, lái xe chào hỏi vệ binh:
"Buổi sáng tốt lành, thư tín hôm nay đã tới."
Vệ binh mở cửa, nói: "Tốt, giúp chúng ta chuyển vào trong phòng phụ trách văn thư đi, chờ bọn họ tới lại xử lý."
Xe bưu điện lái vào cửa hông, tiếp tục tiến về phía trước, dừng tại một căn nhà thấp bé.
Lái xe xuống xe, đặt từng bưu phẩm cùng gói hàng vào trong phòng văn thư, rồi rời đi.
Mười phút sau.
Từng người từng người đi tới làm việc.
Sau khi kiểm tra an toàn, từng gói hàng bắt đầu được chuyển đi, kịp thời được mang tới các noi wtorng bộ tư lệnh.
Hai mươi phút sau.
Văn phòng bộ tư lệnh tam quân của Đế quốc.
"Tướng quân, có một gói hàng của ngài." Nữ thư ký nâng một chiếc hộp nhỏ nhắn đi vào trong văn phòng.
"Thứ gì?" Tướng quân tóc hoa râm vẫn nhìn tài liệu trên tay, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Một tấm thẻ nhỏ kỷ niệm 'Gia đình chiến hữu' làm bằng vàng ròng... ta đoán có thể là khi ngài đi diễn thuyết vào hai tháng trước, bọn họ đang chuẩn bị thứ này." Nữ thư ký cười hì hì nói.
Tướng quân thì đáp một tiếng, nói: "Vậy thì để đó đi, lát nữa ta nhìn xem sao."
"Vâng."
Nữ thư ký cẩn thận đặt tấm thẻ trên bàn công tác, sau đó đi ra ngoài.
Tướng quân tiếp tục đọc tài liệu.
Một lát sau, hành lang bên ngoài truyền tới tiếng rống giận dữ:
"Chuyện gì xảy ra vậy, ngày hôm nay Danh sách Chiến tranh lại phát động thanh tẩy thân phận một cách toàn diện, ta cần biết đã xảy ra chuyện gì!"
Sắc mặt tướng quân cứng lại, rồi lắc đầu.
Ầm...
Cửa bị đẩy ra, một người trung niên nổi giận đùng đùng đi tới, trầm giọng nói: "Bành tướng quân, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ross tướng quân, đương nhiên là ta biết, là bởi vì một trận lửa lớn, đã có không ít người chết vào tối hôm qua, sau khi được cỗ máy chiến tranh phân tích, phát hiện chuyện này có liên quan tới chúng ta."
"Có liên quan tới chúng ta? Trời ạ, chúng ta đã làm cái gì?"
"Ta cũng đang điều tra, thế nhưng những tin tức liên quan đã được máy móc nắm giữ, nó đã phong tỏa chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, cho nên bên này ta cũng không có cách nào đạt được tin tức nhanh hơn."
Bàng tướng quân từ từ nói, chờ đối phương dần dần tỉnh táo lại, mới lại mở miệng nói: "Đêm qua mọi thứ đều bình thường, nơi này của chúng ta cũng không phát sinh chuyện gì cả, chỉ có người của ngươi ở tại Học viện Hoàng gia gây ra chút phiền phức nhỏ mà thôi..."
"Phiền phức nhỏ?"
Lông mày Ross tướng quân nhướng lên.
Ông ta sải bước ra ngoài, rất nhanh đã không thấy gì nữa.
Bàng tướng quân thở dài, dựa vào chiếc ghế sau lưng, xoa xoa huyệt thái dương với vẻ mệt mỏi.
Lúc này, ông ta mới rảnh rỗi liếc nhìn tấm thẻ nhỏ bằng vàng ròng có khắc mấy chữ "Gia đình chiến hữu" kia.
Một vật kỷ niệm nhỏ, không đáng là gì.
Thế nhưng vẫn là tấm lòng của người ta, lại là vàng ròng, không tiện ném vào thùng rác đổ đi...
Ông ta đang ngẫm nghĩ, lại thấy nữ thư ký xuất hiện tại cửa ra vào, thấp thỏm nói: "Tướng quân, Ross tướng quân cứ cố xông vào, ta không ngăn được ông ấy."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, hắn ta vẫn luôn như vậy, à đúng rồi, khi nào cỗ máy chiến tranh kiểm tra chúng ta?"
"Mười phút sau, nó sẽ bắt đầu chất vấn Ross tướng quân tại phòng họp trung ương, sau khi kết thúc sẽ tới lượt của ngài."
"Vậy chúng ta đi qua trước đi, à đúng rồi, lát nữa hãy gọi người tới cầm những bưu phẩm này đi, sáng hôm sau cần phải gửi ra ngoài."
"Được, ta sẽ thông báo bọn họ ngay."
Bàng tướng quân đứng dậy, dẫn theo nữ thư ký ra khỏi phòng.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Mười phút sau.
Liễu Bình bỗng xuất hiện ở trong phòng.
Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã sử dụng Thẻ bài Kỳ quỷ: 'Nham thạch không tồn tại'.]
[Đã sử dụng một lần trong vòng một giờ trước.]
[Thời gian sử dụng tấm thẻ đã qua một giờ, hiện tại, số lần sử dụng đã khôi phục lại.]
[Ngươi có thể sử dụng tấm thẻ bài này bất cứ khi nào, hạn chế: mỗi giờ một lần.]
Liễu Bình cài tốt đồng phục trên người, tiện tay cầm theo mấy bưu phẩm trên bàn, rồi đi ra khỏi phòng của tướng quân.
Hắn cười nói với bên trong: "Chúc ngài một ngày tốt lành, ta sẽ chuyển những bưu phẩm này đi kịp thời, ngài cứ yên tâm."
Nói xong, hắn đóng cửa lại.