Chương 298: "Tạm biệt, kỵ sĩ."
Trong văn phòng ấm áp như xuân, một người đàn ông bụng phệ xem xét kỹ giấy thông hành một lần, nói:
"Các ngươi là tiểu tổ khảo sát nguồn năng lượng?"
"Đúng thế." Hoa Tình Không nói.
"Thật đúng là tuổi trẻ mà." Người này cảm thán.
Liễu Bình liếc qua quân hàm của ông ta, cười nói: "Cho nên chúng ta mới chỉ là thành viên thực tập."
Đối phương là một thiếu tá.
Có lẽ trong trạm kiểm soát này, ông ta chính là sĩ quan có cấp bậc cao nhất.
"Làm quen với nhau đi, ta là thiếu tá Bart, phụ trách trạm canh gác này..." Thiếu tá buông giấy thông hành xuống, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: "Là như thế này, trong đường hầm dưới lòng đất vừa phát hiện ra hai mỏ khoáng sản, ta hi vọng các ngươi có thể giúp đỡ ta, khảo sát hai nơi đó, cũng lập một hồ sơ về chúng."
Ông ta vừa nói, vừa tiện tay đặt hai tờ giấy thông hành tại cạnh bên con dấu, nói tiếp:
"Cũng không mất bao nhiêu thời gian cả, khi nào về ta sẽ đưa giấy thông hành đã đóng dấu cho các ngươi, lại cho các ngươi thêm một vài đồ vật phòng thân... các ngươi thấy thế nào?"
Liễu Bình cùng Hoa Tình Không nhìn nhau.
Nếu như chỉ ghi chép mà nói, đương nhiên không có vấn đề gì.
Hơn nữa, việc khảo sát khoáng sản vẫn cần những chức nghiệp như bọn họ tới lập hồ sơ, lại báo cáo lên cấp trên, sau đó mới có thể điều động nhân lực tới đây, tiếp tục tiến hành bước kế tiếp.
"Có thể." Hoa Tình Không nói.
Thiếu tá nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi."
Ông ta đứng dậy, dẫn theo hai người đi ra phía ngoài.
Liễu Bình nhìn quanh một vòng, chợt phát hiện tại một bên khác của bàn làm việc, có một bàn Cờ hành quân (cờ Kriegspiel).
Đây là loại cờ có tính giải trí cao tại trong quân đội.
"Ồ? Thiếu tá Bart, ngươi cũng chơi Cờ hành quân sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.
Thiếu tá Bart cũng rất bất ngờ khi nghe được câu hỏi như vậy, hơi run lên rồi mới đáp lại: "Tại khu vực biên giới này, cũng không có trò chơi giải trí nào ra dáng cả, đánh cờ là một phương thức giết thời gian không tệ lắm... được rồi, chúng ta cần tranh thủ thời gian đi khảo sát những mỏ khoáng sản kia đi."
Ông ta dẫn theo hai người rời khỏi phòng.
...
Trong đường hầm dưới lòng đất.
Cách mỗi trăm mét, sẽ có một chiếc đèn mờ tối, chiếu sáng đường hầm rộng rãi.
"Quái lạ, trên sách lại không viết về con đường hầm này."
Liễu Bình nói.
"Con đường hầm này đã tồn tại rất lâu rồi, khi lãnh thổ Đế quốc liên tục được mở rộng ra thì nó cũng được phát hiện, mà không phải chúng ta là người xây dựng." Thiếu tá Bart nói.
"Hóa ra không phải do Đế quốc xây dựng, thảo nào không ghi chép nó lên sách." Liễu Bình nói với vẻ chợt hiểu.
Trên mặt đất có phủ những viên sỏi nhỏ, giẫm lên cũng rất vững chắc.
Liễu Bình ngồi xổm xuống sờ tới.
"Đá Thanh Lam." Hắn lẩm bẩm.
"Đúng vậy, loại đá này rất thích hợp dùng để trải đường, nền đường phía dưới cũng được xây dựng rất chắc chắn, cho nên chúng ta cũng không cần phải quan tâm quá nhiều." Thiếu tá Bart nói.
Liễu Bình lại nhìn cảnh tượng bốn phía.
Tại vách đá hai bên, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài sắc thái cùng đường nét của vật thể, có thể đoán được đó là những bức bích họa được vẽ tại khoảng thời gian xa xôi khi trước, chỉ là đã bị dòng thời gian dài dằng dặc làm hao mòn, hiện tại đã không thể thấy rõ được nữa.
Hắn tiến tới, xoa nhẹ vách đá, thở dài nói:
"Kỹ xảo vẽ nên bích họa khá cao cấp, nếu như không phải hiện tại có việc, ta rất muốn ở lại nơi này một đoạn thời gian."
"Ngươi còn hiểu cái này sao? Ta nhớ rằng các ngươi là nhân viên khảo sát chứ." Thiếu tá hỏi.
"À, khi ta còn sống thì ta là một nghệ thuật gia... trong một vài lĩnh vực." Liễu Bình thưởng thức bức bích họa không trọn vẹn, thuận miệng nói.
Hoa Tình Không xen vào nói: "Con đường hầm này thông hướng vương quốc Ceylon sao?"
"Đúng thế." Thiếu tá nói.
"Con đường hầm như vậy, đối với nghiên cứu lịch sử mà nói có giá trị rất lớn, tại sao lại không có ai tới đây, cũng không có ghi chép gì về nó cả?" Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu.
Thiếu tá nhún vai, nói: "Ta không rõ lắm, chúng ta vẫn luôn coi giữ nơi này, ai biết được cấp trên nghĩ như nào chứ."
Sau khi đi một đoạn đường, phía trước xuất hiện lối rẽ.
"Các ngươi xem, nơi này có năm con đường, mỏ khoáng sản mà chúng ta phát hiện ra là ở tại hai con đường trong số đó, cần hai người các ngươi tách ra lập hồ sơ."
Thiếu tá vung tay lên, một đội binh sĩ lập tức đi tới.
"Hoa nữ sĩ, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi về phía một con đường trong số đó; Liễu tiên sinh đi theo ta, chúng ta đi tới một con đường khác." Thiếu tá ra lệnh.
Hoa Tình Không liếc nhìn Liễu Bình.
Liễu Bình gật đầu.
"Được rồi." Hoa Tình Không nói.
Cô đi theo những binh sĩ kia, đi về phía một con đường trong số đó.
Nơi này còn lại Liễu Bình và thiếu tá.
"Chúng ta đi tới một con đường khác." Thiếu tá nói.
"Được."
Hai người mượn nhờ ánh đèn đường lờ mờ, đi về phía một con đường khác.
Sàn sạt...
Đường hầm rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy bước chân của hai người.
Sau khi đi một đoạn đường...
Thiếu tá dừng bước lại, chỉ về phía vách tường đổ sụp đằng trước, nói: "Mỏ khoáng sản được phát hiện ở nơi đó."
Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy vách tường kia đã bị đổ sụp, lộ ra từng khối nham thạch lớn ở phía sau.
"Chính là những tảng đá kia sao?"
"Đúng thế."
"Được, để ta đi xem chút." Liễu Bình hớn hở nói.
Hắn đang định bước về phía trước, bỗng nhiên dừng bước lại, nói:
"Thiếu tá Bart, ta cũng rất thích chơi Cờ hành quân, mà khi còn ở trường học, ta còn được hạng ba trong một cuộc tranh tài nữa, có thời gian rảnh, chúng ta so đấu một trận, thế nào?"
"Ha ha, có thể có thể, nếu như các ngươi không vội đi mà nói, đêm nay chúng ta lại chơi mấy ván." Thiếu tá cười nói.
"Hay là chờ lúc chúng ta trở về đi, tới lúc đó chúng ta lại so đấu cũng được." Liễu Bình nói.
"Không có vấn đề! Hiện tại mời ngươi hãy ghi chép tình huống của mỏ khoáng sản này đi." Thiếu tá nói.
"Được."
Liễu Bình bước từng bước về phía trước.
Mà sau lưng của hắn, nụ cười trên mặt thiếu tá dần dần thu lại, đưa tay làm động tác rút bài.
Một tấm thẻ bài xuất hiện trên tay thiếu tá.
Thiếu tá nhìn lướt qua, ném nó ra ngoài.
"Tạm biệt, kỵ sĩ."
Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, bay vút ra ngoài, vọt mạnh về phía sau lưng Liễu Bình.
Ầm!
Luồng sáng còn chưa chạm vào người hắn đã bị thứ gì đó ngăn cản lại, lập tức tản đi, dập tắt biến mất.
Liễu Bình chậm rãi xoay người lại, cười nói: "Thiếu tá, vừa rồi ta đã nhìn ra, nơi này đều là nham thạch rất bình thường, không cần thiết phải ghi chép."
Thiếu tá Bart sầm mặt lại, quát khẽ: "Không thể nào, rõ ràng là ngươi không có bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào cả!"
Liễu Bình nhún vai, nói: "Trên thế giới này vẫn có rất nhiều thứ, đều là thứ mà chúng ta chưa từng gặp qua, không cần ngạc nhiên tới như vậy đâu."