Chương 64: Hắn đơ máy (1)
Liễu Bình nhìn về phía đối phương.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
Thế nhưng kiểu chữ của những chữ này đều rất bình thường:
[Nhắc nhở quan trọng: Đối phương chính là đại tu sĩ cảnh giới Phong Thánh, cũng không phải là tồn tại mà ngươi có thể chiến thắng.]
[Ngươi có ba loại phương pháp có thể lựa chọn:]
[Loại thứ nhất, thể hiện lòng dũng cảm, tinh thần vì muôn dân trăm họ, nếu như ngươi biểu hiện bản thân với góc độ này, lại có thể giữ vững sự tỉnh táo tự nhiên trong chiến đấu, đối phương sẽ đưa ngươi tới Tiên Phong doanh;
Loại thứ hai, khóc ròng ròng, kể những điều bi thảm đã diễn ra trong chiến tranh, lại có thể phấn đấu quên mình trong chiến đấu, đối phương sẽ đưa ngươi tới Kiêu Kỵ doanh;
Loại thứ ba, nếu như ngươi không thể hoàn thành hai phương pháp trên, đối phương sẽ đưa ngươi tới Kho hậu bị quân giới.]
Tất cả chữ nhỏ biến mất.
Ngay sau đó, từng hàng chữ bốc cháy hừng hực xuất hiện:
[Nhắc nhở: Nếu như ngươi muốn phá vỡ kịch bản trước mắt, xin đừng làm theo hướng dẫn bên trên.]
Liễu Bình im lặng.
Không nghĩ tới, Danh Sách còn so kè kiểu chữ với kịch bản nữa.
Hắn nhìn về phía người tu hành kia, mỉm cười nói:
"Tiền bối, hay là chúng ta chiến đấu trước đi."
Người tu hành kia nói: "Được, ngươi có thể bắt đầu tấn công rồi."
Liễu Bình nói: "Hiện tại ta mới tới Trúc Cơ, hay là tiền bối cũng áp chế cảnh giới bản thân tại Trúc Cơ? Nếu không ta hoàn toàn không thể chiến thắng ngài, trận chiến đấu này cũng hoàn toàn không có ý nghĩa."
Người tu hành cười lớn, lắc đầu nói: "Bây giờ người tuổi trẻ đều có lòng háo thắng mạnh như vậy sao?"
Nói xong, hắn ta thu hồi khí thế của bản thân lại, linh lực dần dần hạ xuống tới tiêu chuẩn tương đương với Liễu Bình.
"Không phải là lòng háo thắng, chỉ vì như vậy mới càng thú vị hơn mà thôi." Liễu Bình nói.
"Được, ngươi tới đi."
"Ta tới."
Liễu Bình cúi người vọt tới trước, nắm chặt nắm đấm đấm thẳng về phía mặt của đối phương.
Ầm!
Nắm đấm của hắn bị đối phương dùng bàn tay cản lại.
"Hóa ra là một võ tu." Người tu hành vừa cười vừa nói.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Người tu hành thay đổi.
Chẳng biết từ khi nào, bàn tay của hắn ta đã bị vụn băng bao phủ, dính chặt với nắm đấm của đối phương.
Người tu hành dùng sức đẩy về phía trước...
Vụn băng bao phủ quanh nắm tay bị chấn vỡ ngay lập tức, thế nhưng ngay sau đó lại ngưng tụ lại, Liễu Bình không những không bị đẩy bay ra ngoài, mà còn dính chặt vào bàn tay của hắn ta, mượn lực của hắn ta hơi lay động, lại lao tới.
Tay hai người dính chặt vào nhau, không thể tách ra, đành phải dùng một tay cùng hai chân còn lại so đấu.
Liễu Bình và đối phương đánh mười mấy chiêu, cân sức ngang tài, không để bản thân mình rơi vào thế yếu một chút nào.
"Quyền pháp vững chắc." Người tu hành khen ngợi.
"Cám ơn lời khen, cẩn thận." Liễu Bình nói.
Quyền pháp này cực kỳ thâm ảo, chính là kiệt tác do bản thân mình khổ tâm sáng tạo, hiện tại với cảnh giới Trúc Cơ thì chỉ có thể phát huy 10% uy lực của nó mà thôi.
Ngay sau đó...
Trên người Liễu Bình thả ra sương mù trắng lạnh lẽo, hóa thành bảy tám bóng người.
Người tu hành kia dùng thần niệm quan sát thì thấy một nắm đấm xông ra vô số ảo ảnh, xuất hiện ngay trước mặt mình.
Là nắm đấm đã đông cứng với bàn tay mình!
Ầm!
Người tu hành tản ra linh áp cực kỳ khủng bố, hóa thành khí kình, đẩy bay Liễu Bình ra ngoài.
Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ phức tạp.
Thân là một tu sĩ cảnh giới Phong Thánh, lòng kiêu ngạo của hắn ta không cho phép hắn ta bị một tu sĩ Trúc Cơ đánh trúng.
Cho nên, chỉ có thể thả ra lực lượng bản thân.
Liễu Bình bay ngược giữa không trung gần trăm mét, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, cười nói:
"Cám ơn tiền bối đã nhường."
Người tu hành cúi đầu quan sát bàn tay của mình, trên bàn tay mình có một tảng băng hình nắm đấm đang dính chặt vào.
"Xem ra mười mấy quyền mà ngươi đánh với ta, cũng là vì làm cho ta tưởng rằng một bàn tay khác của ngươi đã bị đông cứng, không thể ra tay nữa." Người tu hành nói.
"Đúng vậy." Liễu Bình thừa nhận.
"Quyền pháp của ngươi thuộc môn phái nào?" Người tu hành hỏi.
"Tự ta sáng tạo." Liễu Bình nói.
"Tên của quyền pháp là gì?"
"Nó có tên là n n Ái Ái Đả Đả Nháo Nháo Quyền."
"Rõ ràng nó là một quyền pháp băng sương cao thâm, tại sao lại có tên đó?"
"Khi trước có một cặp đạo lữ song tu, mỗi khi trời tối bên gái đều muốn so tài với bên trai, nếu không so tài thì không được phép đi ngủ."
"Điều này rất bình thường mà, so tài là xong thôi chứ?"
"Thế nhưng mỗi lần bên trai thắng, bên gái lại thẹn quá hóa giận, xoay người chạy về động phủ, đóng cửa lại không cho bên trai đi vào."
"Vậy thì nhường bên gái là được rồi mà."
"Thực lực hai người không hơn kém nhau bao nhiêu, nếu như bên trai nhường bên gái thì sẽ bị đánh sưng như đầu heo, thậm chí còn bị thương, ngay cả chuyện vui vẻ mà ban đêm muốn làm cũng mất hết cả hứng thú."
"Cho nên quyền pháp này..."
"Đúng, người nam tu sĩ đó tìm ta, nhờ ta nghiên cứu sáng tạo ra bộ quyền pháp n n Ái Ái Đả Đả Nháo Nháo này, kể từ đó, đã có thể chiến thắng đối phương, lại có thể ngăn cản không cho đối phương chạy mất."
Người tu hành ngẫm nghĩ.
Vừa rồi nếu như bản thân mình không thả linh áp của cảnh giới Phong Thánh ra, đối phương thật sự có thể quấn quanh người mình mà đánh, thỉnh thoảng còn thả khí lạnh ra làm cho hai người dính lại với nhau.
Thực sự là không thể trốn được.
"Đúng là một quyền pháp thú vị, loại quyền pháp dán người... có thể điều khiển khí lạnh tốt như vậy, ta còn không thể thoát khỏi nữa, thật sự là không tệ."
Hắn ta vừa khen ngợi, vừa lấy trận bàn ra, bắt đầu cài đặt trận pháp.
"Tiền bối, chờ đã, ta đã thắng, có thể tự mình lựa chọn điểm đến hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Những nơi như Tiên Phong doanh, Kiêu Kỵ doanh cùng với hậu cần đều là nơi đến rất tốt, nếu không thì ngươi định đi nơi nào?" Người tu hành hỏi.
"Đúng là rất tốt, thế nhưng có lẽ ta không thể đi tới mấy nơi mà ngài đã nói." Hắn nói.
"Tại sao?" Người tu hành kia hỏi với vẻ tò mò.
"Bởi vì môn phái của ta đã biến mất trong chiến tranh rồi, chỉ còn lại một mình ta." Liễu Bình nói.
Đối phương hơi sững người.
Hắn ta không nghĩ tới lại là chuyện này.